Tôi và Thắm ra ngoài đến tối mịt là 1 chuyện nghiễm nhiên được đánh giá “có vấn đề” đối với bố mẹ.
Nửa đêm,hai ông bà tắt điện trong nhà,mở cửa sổ nhòm ra cổng,theo dõi chiếc xe đang dọi đèn tấp vào.
Vì đêm hôm khuya khoắt,con đường vắng chẳng có ma nào,thành thử Thắm hơi chủ quan,còn ôm eo tôi nhiệt tình.
Tôi cũng cười đùa với chị thân mật,còn vỗ mông 1 cái khi Thắm mở cửa.
Mẹ mém xỉu,bố lầm rầm “lạy chúa”
Dường như vẫn còn luyến tiếc,sau khi đóng sập cửa giả vờ ngáy như sấm,tôi len lén sang phòng Thắm bày trò chọc phá.
Ở một căn phòng khác,bố mẹ tôi gác tay lên trán nhìn trần nhà
Mẹ tôi im lặng xâu chuỗi những chuyện trong quá khứ tiếp diễn đến hiện tại.
Nếu tôi và Thắm có quan hệ trên mức bình thường,sống cùng nhau 1 nhà chuyện gì sẽ xảy ra?
Ban nãy thấy tôi phát mông Thắm 1 cái,mẹ đã lờ mờ đoán được bản chất nghiêm trọng của sự việc .
Bóng tối như nhung,hai người lớn khe khẽ trao đổi.
Cuối cùng đi đến 1 quyết định trở thành bước ngoặt của cuộc đời tôi.
Vừa sáng bảnh mắt,bố đã rủ tôi tham gia chạy bộ thể dục.
Từ khi tôi lên lớp 12 , hai cha con chưa bao giờ ra ngoài cùng nhau
Chúng tôi chạy đều hít thở khí trời trong lành,cách xa nhà hơn 1 cây số.
Thắm thức dậy,không thấy tôi sang như mọi khi,chị bèn đánh răng rửa mặt rồi xuống phòng ăn.
Vừa hay gặp mẹ tôi đang vừa ăn sáng vừa đọc báo.
Mắt mẹ nhướng lên khỏi cặp mắt kính,khẽ cất giọng “chào con”
“con chào cô,cô ăn sáng sớm thế?”
“thói quen của người Đà Lạt”
“dạ,con mời cô ăn”
“con cứ tự nhiên đi”
Nhìn cô gái xinh đẹp đang ăn sandwich,mẹ tôi thở ra 1 hơi dài thượt : “cô có chuyện này muốn nói với con”.
Trên vỉa hè trải đá xanh,bố vừa vươn vai vừa nói “con trai học năm 4 rồi,có bạn gái chưa?”
“dạ..chuyện đó…”bỗng dưng có gì đó khiến tôi khó nói.
“ngại à?haha nói về chuyện đó thì bố cũng không rành lắm vì chỉ yêu 1 mình mẹ con rồi cưới luôn”
“lúc cưới mẹ bố cảm thấy thế nào ạ?”
“lâng lâng,giống như vừa tự mình xây 1 căn nhà mới,giống như…”
“giống sao nữa ạ?”
“giống như nhảy xuống 1 dòng thác dữ từ độ cao 100m mà vẫn sống”
“hahaha” – cả 2 bố con cùng nhau cười phá lên.
Sau đó bố bảo “chuyện của bố thì tẻ nhạt,nói chung,nhưng ông nội con đào hoa số 1”
“chuyện sao ạ?con chưa từng nghe ông kể bao giờ”
Người ông tuyệt vời của tôi,có 1 thời trai trẻ đáng tự hào.
Thời trước giải phóng nhà ông nội đều là sĩ quan vì thế gia đình rất có thế lực ở vùng này.nên đất đai,tiền bạc không thiếu.
Ngay từ thời cấp 3, ông đã là học sinh giỏi có tiếng, vì thế nhanh chóng thi đỗ vào đại học Đà Lạt . Ở ngôi trường nổi tiếng này toàn là hoa khôi từ khắp các tỉnh lẻ về đây theo học.
Đẹp trai,con nhà giàu,học giỏi,ông nhanh chóng được cả khối cô ngưỡng mộ.
Nhiều mối tình chớp nhoáng,đan xen nhau.
Cho đến một hôm ông nội gặp 1 cô gái xa quê lên Đà Lạt học.
nhà ông nội trồng rất nhiều đào, ông gặp thiếu nữ xa xứ trong 1 lần cô tới thăm mua.
Mối tình sét đánh chóng vánh diễn ra,chỉ vài tháng sau đã đến hồi mặn nồng thắm thiết.
“ông gặp bà nội hình như chính ở dốc nhà bò”- bố kể.
“dốc nhà bò?là đường Đào Duy Từ sao?”
“cuối đường đó”
Tim tôi đập thình thịch,đó cũng là nơi tôi và Thắm gặp nhau.
“Rồi thời gian trôi,ông phải lên đường đi lính,tạm thời chia tay bà 1 thời gian.”
“bao nhiêu năm hả bố?”
“hơn 3 năm”
Tôi lặng đi.
Bố tiếp tục “trước khi lên đường,ông đã có 1 quyết định táo bạo : đó là cưới bà con!”
“sao cơ?cưới bà ?”
“đúng vậy,không biết bao giờ sẽ trở lại và có trở lại hay không,nên ông cưới bà,đại khái như lưu dấu ấn thời gian,con biết đấy,thời chiến mà”
Tôi nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu.
“đám cưới vấp phải sự phản đối của gia đình,vì cô gái kia 1 thân 1 mình,gia cảnh nghèo khó,không ai cho phép cô về làm dâu nhà này. Nhưng ý ông đã quyết,mặc kề gia đình,mặc kệ họ hàng. Chỉ đơn giản là nắm tay bà cùng đi hết vườn đào,rồi mời 1 số bạn bè thân quen tự tổ chức đám cưới nho nhỏ,trao nhẫn đính hôn và…nhiều chuyện khác nữa,sau đó dứt áo ra đi”
Bố vừa hạ giọng,tôi lập tức hỏi : “thế bà sống tiếp thế nào?có gặp rắc rối gì từ gia đình ông và xã hôi không bố?”
“rắc rối sao?có thể nói gì được đây? Bà vẫn sống tiếp,nuôi hi vọng chờ ông trở về, nuôi cả đứa con chung nữa”
“con chung là bố sao?”
“không ,là bác cả,cái thằng bờm này”
Bố mắng 1 tiếng rồi xoa đầu tôi.
“dù sao thì câu chuyện đã kết thúc có hậu,hơn 3 năm sau ông trở về,đứa con bắt đầu bập bẹ kêu ba ba,ba ba…rồi ông đi làm,xây dựng tổ ấm, sinh con đẻ cái đều có nghề nghiệp đàng hoàng , con đàn cháu đống như ngày nay”
Kết thúc câu chuyện,hai bố con dừng chân ăn kem,hương vị kem ốc quế Đà Lạt,đã mấy năm tôi chưa được thưởng thức.
Vị ngọt tan trong miệng,có cảm giác như đang làm sống dậy câu chuyện tình yêu của ông nội.
Một tình yêu đẹp đẽ,cao thượng.
o0o
Thắm của tôi,vợ yêu của tôi : thành thật đến đáng thương!
Trong lúc ăn sáng,mẹ tôi gặng hỏi về quan hệ của tôi và chị.
Thắm lặng im không đáp,đến khi mẹ tôi kể về con đường du học,lấy bằng thạc sĩ MBA.
Chị suýt rơi nước mắt.
Và Thắm đã gật đầu công nhận tình yêu nảy sinh giữa tôi và chị.
Một tình yêu theo lý thường không được phép tồn tại.
Mẹ tôi biết chuyện con mình ở cùng 1 nhà với người yêu,rất tức giận,ngay lập tức hỏi : “hai đứa đã tiến xa hơn chưa?”
Thắm gật đầu.
Mẹ tôi sững sờ “con..nếu thằng con cô có lỗi với con thì hãy cho mẹ nó được nói lời xin lỗi.”
Hai người bùi ngùi 1 lúc,Thắm nói ra sự thật lớn nhất,mẹ tôi suýt nữa ngất xỉu.
Sự thật : chị là điếm !
Từ đó,mẹ tôi biết Thắm từng ở Đà Lạt vài năm,chị gặp tôi ở đây,quen biết nhau,rồi tình yêu bắt đầu từ đây.
Sau đó vì tôi,Thắm bỏ Đà Lạt xuống Sài Gòn tiếp tục con đường cũ,còn rủ tôi về ở cùng.
“vậy là căn nhà đó của con,là căn nhà của 2 đứa ăn ngủ cùng nhau sao?” – mẹ tôi cố gắng trấn tĩnh trong lời nói.
“vâng ạ”
Mẹ đưa tay vuốt ngực.
“cũng chính là cô,đã khiến nó không thể tập trung học hành ở năm thứ 1 đúng không?”
“dạ đúng”
“sau đó vì nguyên nhân gì đó,cô ra đi,thằng nhỏ ở với bạn lấy lại cân bằng trong học tập?”
“dạ đúng”
“vậy cô có nghĩ là cô nên ra đi,không nên ở gần nó nữa không?cô khiến nó đau khổ quá nhiều rồi”
“con không biết,xin cô hãy hiểu cho con”
Cuộc đối thoại giữa 2 người phụ nữ đầy kịch tính chứ không đơn giản như giữa 2 người đàn ông.
Ban đầu là Thắm van nài,tiếp theo đến lượt mẹ tôi ủy mị
Bà đề cập đến vấn đề đi du học của tôi,tương lai của tôi.
Đôi mắt Thắm buồn bã,hai hàng mi rũ xuống không gượng dậy nổi.
“con biết con không xứng đáng với con cô” – giọng Thắm nhỏ nhẹ như tiếng thì thầm.
Mẹ tôi nói “nếu cô yêu nó thì xin hãy buông tha nó”
Thắm gật đầu.
“nhưng thưa cô,cô hãy cho con gặp anh ấy 1 lần cuối,con sẽ thuyết phục anh đi du học”
Lòng tôi bâng khuâng khó tả trên đường về nhà,qua từng con phố đông người,tôi thấy nơi đâu cũng tràn ngập sắc màu tình yêu.
Khi tới đoạn đường Đào Duy Từ,bố và tôi dừng lại ngắm nhìn 1 chốc.
Bố khoác vai tôi “con trai,đây là nơi ông con tìm được tình yêu,có bao giờ con nghĩ đây chính là con đường tình yêu không?”
“bố à,lịch sử đều có thể lập lại”
Trở về nhà,người đầu tiên tôi nhìn thấy là Thắm,bởi vì chị đang chạy xe ra khỏi nhà tôi.
Tôi vẫy tay,Thắm đón tôi thằng đến đoạn đường Trần Phú.
“mình đi đâu vậy?”
“đến 1 nơi mà vào những đêm mệt mỏi,em lại tìm tới”
“anh biết chỗ đó rồi”
Thắm cười : “là dãy hàng rào trước khu liên hợp thể thao”.
Đường phố khá vắng,tôi và chị kề bên nhau tựa lưng vão dãy hàng rào sắt,có những loài dây leo bám chằng chịt,đẹp đẽ và man dại.
Chúng tôi ngắm nhìn dòng xe cộ đi qua,có những chiếc xe con bóng lộn,những chiếc xe máy đắt tiền,đôi khi cũng là xe đạp,xe ba gác thô sơ.
Thắm nói : “trên đời người giàu người nghèo,phức tạp quá anh nhỉ?”
Tôi đáp : “ừ,nhưng nếu ai cũng như ai thì còn phiền phức hơn nữa”
“anh nghĩ những người kia vì sao nghèo?”
“không có chí tiến thủ,không có học thức,lười biếng,ham mê những thứ vô bổ,có hại”
“chẳng hạn như thuốc lá,rượu bia à?”
“haha,cái đó là em nói”
Thắm cười khà khà,rồi thông báo với tôi 1 tin quan trọng :
“em và bố nuôi (ông giám đốc công ty An Sương) đã quyên góp tiền ủng hộ những hộ nghèo ở các tỉnh miền tây đấy,cùng với nhiều đoàn từ thiện lớn khác nữa.”
“vợ anh giỏi thật đấy”
“chưa hết đâu chồng em,vợ anh còn bỏ tiền xây trường tiểu học,trường cấp 1 cho bọn nhỏ ở quê nữa,chứ như anh thấy,mấy đứa em của em đâu có được ăn học đàng hoàng,mà cũng không có đủ tiền để học,em xây trường rồi còn phải tính đến quỹ hỗ trợ học sinh nghèo nữa. nhiều thứ phải lo lắm. nhưng bố mẹ nuôi nói làm được tức là sẽ làm được.”
Tôi vỗ vai Thắm “anh tin em,bây giờ cái gì anh cũng tin em”
“gớm gớm,bây giờ mới tin,còn em tin anh ngay từ đầu”
Bất giác tôi lại nói “vụ với Mi Dán,em đâu có tin anh,lại còn xạo”
“lúc đó không phải em không tin,mà là em sợ”-Thắm chun môi cãi.
“thôi được rồi,là em đúng”
Thắm lại tiếp tục những giấc mơ chị hằng ấp ủ từ nhỏ cho tôi nghe :
“xây trường mầm non,trường tiểu học,rồi sau đó là trung học cơ sở,trung học phổ thông,đó là mong muốn đầu tiên của em sau khi có nhiều tiền,em sẽ tạo đủ mọi điều kiện cho những đứa trẻ nghèo khó dưới quê có điều kiện đến trường học,phấn đấu cho tụi nó được ăn học đàng hoàng giống như anh,chứ nhất quyết không để đứa nào giống như em đâu. Em đã hỏng rồi,bây giờ không ai được phép hỏng nữa.”
Tôi toan nói vài điều thì Thắm đã che lấy đôi môi tôi.
“trước đây anh luôn là người nói,cái miệng anh dẻo quẹo nói dễ nghe lắm,em toàn bị anh hớp hồn thôi,cho nên bây giờ anh im lặng để em nói cho đã đi”
Chị nói nhiều,nói nhanh như gió,thật ngạc nhiên!
“anh sinh ra trong 1 gia đình tri thức có nền tảng,cả đại gia đình ông bà cô dì chú bác họ hàng gần xa , ai ai cũng tốt,anh sướng hơn bao nhiêu người có biết không?cho nên . nếu em đã có thể bỏ tiền vì người khác xây dựng trường học khang trang thì anh cũng nhất định phải vì người khác đi du học cho tốt,lấy cái bằng về đây cho em”
Mắt tôi long lên,chị đã biết chuyện tôi sắp phải đi nước ngoài.
“còn nữa,khi đi không cần nhớ em,nhớ cái đích của anh là được rồi,đích gần trước đích xa sau , hiểu gì không?tức là có cái bằng rồi muốn nhớ em mấy thì nhớ. Nếu anh hiểu thì nói,còn không thì cứ im như vậy em giảng lại.”
Thắm nói rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
Trong đầu ngàn vạn ý nghĩ,nhất thời không biết phải xử lí ra sao. Cuối cùng tôi thốt lên 1 câu ngây ngô.
“mẹ anh có nói nặng lời gì với em không?”
“mẹ anh rất hiểu em và rất thương cho anh. À,anh đã trả lời,tức là anh hiểu ý em nói,1 khi đã hiểu thì ko được trái lời em,tiếp tục công việc học tập của anh đi,trong thời gian đó em cũng có việc của em.”
“ừ,anh hứa với em Thắm! anh hứa sẽ lấy cái bằng về cho em,để người khác công nhận anh thật sự xứng đáng với em”
Tôi nắm chặt lấy bàn tay Thắm.
Chị đấm 1 cú vào vai tôi:
“ngốc , anh không xứng thì còn ai nữa đây?”
“nhưng sao em lại tốt vậy Thắm?”
“bởi vì bản chất của em là tốt”
“haha.anh nhớ trước đây em nói 1 câu khác cơ”
Thắm nguýt tôi , rồi trầm giọng :
“bởi vì bản chất của đĩ”
Cứ tưởng chuyện tốt đã đến,ai ngờ chuyện xấu ngập đầu.
Sau khi trò chuyện đến trưa, Thắm 1 mình trở về ngôi nhà trên đường Đào Duy Từ, sống cùng gia đình đĩ điếm.
Thì ra mẹ đã biết tất cả sự thật , chị đành tự giác gói ghém hành lí rời khỏi nhà .
Đất dưới chân tôi muốn sụp đổ, nhưng Thắm chỉ cười nhạt nhẽo.
“anh mau về đi, nói với mẹ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, từ lúc này cho đến khi anh trở về là 3 năm , em sẽ đợi anh 3 năm.”
Tôi đã trăn trở suy nghĩ việc này từ mấy ngày nay , vì thế lập tức đưa ra giải pháp tạm thời:
“hãy đi cùng anh, chỉ có ở một đất nước tự do như Mỹ anh và em mới không phải chịu trói buộc của xã hội”
Tôi sẫn lòng từ bỏ tất cả , chỉ là trong giây phút cuối cùng , không ngờ Thắm lại có suy nghĩ khác hẳn tôi :
“từ năm 16 tuổi em đã sống cuộc sống không cần biết đến ngày hôm qua, không bao giờ nhớ đến gốc gác , nhưng bây giờ khác rồi anh ạ, em không muốn cứ thế phủi tay bỏ đi tất cả. Anh biết không ? em muốn 1 lần được chấp nhận làm người lương thiện. ”
Tôi thấm thía đứng nhìn người con gái trước mắt , sau khi dứt câu nói vừa rồi, người đó đột nhiên xa xôi lạ.
“anh hiểu rồi Thắm,anh sẽ phấn đấu cho tương lai , đến lúc đó anh thề sẽ không để kẻ khác đặt lời nói xấu em nữa.”
Thắm mỉm cười gật đầu :
“có điều…3 năm nữa khi anh trở về em đã 30 tuổi , lúc đó vừa già vừa xấu , anh có chê em không?”
“vớ vẩn , trong mắt anh, không ai đẹp bằng em cả”
“haha,vậy vì anh,vì em,anh phải đi du học”
Tôi ôm chặt lấy Thắm,tìm đúng đôi môi nàng,trao ngay 1 nụ hôn cháy bỏng:
“hãy đợi anh”
“em sẽ đợi”
“nhưng nếu anh qua bên đó,rất có thể sẽ bị nhiều cám dỗ che mắt”
Thắm đe : “anh mà dám? Chỉ cần anh bước chân về Việt Nam,em sẽ tùng xẻo anh. à không, cho dù anh có trốn tới chân trời góc bể em cũng tìm ra anh”
Tôi cười mãn nguyện:
“vợ ơi,đừng nên tin thằng chồng Hai Mặt này,nhất định phải mua sợi xích cột nó lại, phải ràng buộc,phải ràng buộc !”
o0o.
Sau khi biết hết sự thật,mẹ tôi không đánh không chửi,chỉ im lặng như ngày tận thế bắt đầu.
Chắc mẹ hiểu tôi đã trưởng thành, đã tốt nghiệp đại học, không còn là thằng bé chỉ biết học rồi ngủ , khi đói lại mò xuống bếp lục những món mẹ nấu nữa.
Bố đồng dạng chẳng nói tiếng nào , không khí trong nhà ngột ngat đáng sợ.
Sau khi ăn bữa tốii năng nề, mẹ âm thầm gửi cho tôi 1 bức thư , trên đó đề cập tới nỗi thất vọng khi biết sự thật được chôn giấu 4 năm nay.
Đọc xong những lời đó,nước mắt chực tuôn rơi.
Vì tình yêu và khoái cảm thể xác mà suýt chút nữa tôi trở thành đứa con bất hiếu.
Trong thư mẹ có nói rõ ràng , bản thân tôi là cháu đích tôn trong 1 dòng họ gia giáo. vì thế chuyện tôi có quan hệ với người con gái như Thắm chẳng khác nào đem danh dự cả gia đình dòng họ ném xuống sông xuống bể.
Nhưng ở cuối lá thư , mẹ để lại câu :
“Có một điều mẹ chắc chắn rằng tình yêu thương và lo lắng của cha mẹ đôi khi làm con căng thẳng nhưng sẽ là chỗ dựa để con chứng minh rằng mình đã trưởng thành, chứ không phải áp lực đâu con nhé!”
Mẹ nói thế nghĩa là sao ? còn không phải đang nhắc nhở tôi tự có trách nhiệm với bản thân ?
Tính mẹ là vậy , manh mẽ , không dông dài , không sướt mướt.
Ba hôm liền tôi bị giam lỏng.
Nhờ có quãng thời gian này mà tôi bắt đầu biết tự nhìn lại những chặng đường đã qua.
Trước đây mọi điều hạnh phúc và đau khổ tràn tới quá nhanh, đến mức nhiều khi tôi không còn làm chủ được mình.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là công ơn sinh thành , dưỡng dục của cha mẹ.
Nhờ có họ mà tôi tồn tại và hưởng cuộc sống quá tốt.
Thế nhưng những chuỗi tháng ngày ấm áp của gia đình ngay lập tức bị che mờ bởi làn khói thuốc và vành môi cong.
Chẳng biết là do ông trời trêu ngươi hay ân trên biệt đãi mà Mascara Hai Trăm Chín Chục Nghìn đột ngột xen vào giữa cuộc đời tôi, đúng vào quãng thời gian quan trọng nhất.
Thắm và gia đình tôi thuộc về 2 thế giới khác hẳn nhau.
Nếu phải lựa chọn , chắc chắn 1 trong 2 sẽ biến mất.
Sau mấy ngày đêm chìm trong miên man suy nghĩ, cuối cùng tôi mới nhận ra rằng :
Bản thân đã làm rất nhiều điều cho những người xung quanh , nhưng người tôi yêu nhất lại chưa hề nhận được gì xứng đáng.
Căn phòng tối yên tĩnh như tờ, chỉ còn chút ánh điện mờ ảo hắt lên tấm rèm cửa.
Cuối cùng tôi đã tìm thấy con đường cho tương lai.
Suốt 3 ngày liền ở lì trong nhà tù túng .
May sao,đến ngày thứ 4, là ngày giỗ của ông cố.
Cả gia đình quân quần sum họp bên mâm cơm như ngày tết.
Coi như tôi được thấy ánh mặt trời.
Ăn uống,làm lễ cả ngày,đến đêm,mọi người vẫn chưa chịu giải tán,tiếp tục hàn huyên tâm sự,nâng chén rượu nhạt.
Mọi người trong nhà nghe được phong phanh mối quan hệ của tôi và Thắm,ai cũng xúm vào hỏi han.
Cô tôi bảo : “con bé đó đẹp,đồng ý là đẹp thật,nhưng đẹp đến mức không thật”
Ai nấy đều lắc đầu “không nên đâu con ơi,phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm,nếu đã đẹp đến mức không thật thì con nên cân nhắc…”
Tôi chỉ gật đầu không đáp.
Còn bố mẹ tôi coi như không nghe thấy.
Có thằng cháu đích tôn sắp sửa lên đường du học,ông nội khoái chí phải biết:
Ăn uống xong xuôi,ông đích thân mời tôi ngồi riêng với ông 1 mâm,2 ông cháu uống vài li rượu.
Rượu ngà ngà say,ông phấn khởi tinh thần,kể cho tôi hết chuyện này đến chuyện kia,còn dạy toàn là lời hay lẽ phải.
Xong xuôi,đâu vào đấy rồi, ông tiếp tục dắt tay tôi vào phòng.
Đoạn cẩn thận lục lấy 1 chiếc hộp cũ kĩ trong tủ.
“cháu nhìn xem trong này là gì”
Tôi mở ra xem,la lên “là nhẫn cưới”
“vàng đấy”
“vâng?”
“nhẫn của ông và bà ngày xưa cưới nhau”
Tôi nhìn ngón áp út của ông,rõ ràng không có đeo nhẫn.
Ông nội vỗ vai tôi
“cháu sắp lên đường du học,biết đâu qua bên đó sẽ kiếm được 1 cô gái tốt người đẹp nết nào đó làm vợ,nếu thích thì cứ ở luôn bên đó cũng được,miễn là hai đứa hạnh phúc,lâu lâu về thăm lại ông già này là được rồi”
“ông ơi,cháu không dám thế đâu”
“sao lại không dám,bằng tuổi cháu,ông đã lấy vợ”
Tôi nhớ lại câu chuyện bố kể,cười ha hả.
“thằng quỷ nhỏ này,dạo này ông trí nhớ kém,đến khi sắp lên đường nhớ bảo ông đưa nhẫn nếu không ông lại quên mất”
Tôi nghĩ ra 1 chuyện,tim đập thình thịch,vội vàng nói :
“ông ơi,ông giao cho cháu luôn từ bây giờ được không ông?”
“hả?vì sao? Lỡ đâu mà mất thì…”
“dạ không đâu ông,cháu nhất định bảo quản kĩ càng,coi như kỉ vật”
“cầm lấy”
Ông nội ngẩn ra, rồi trao chiếc hộp cũ cho tôi .
Tôi vừa chạm vào hộp,ông dùng 2 tay chụp lấy bàn tay tôi thật mạnh :
“nhớ kĩ : trao nó cho người xứng đáng !”
Tôi luôn là 1 đứa cháu ngoan,luôn làm đúng theo lời ông dạy.
Vì thế : trao nó cho người xứng đáng!
Chính ông là người đã chắp đôi cánh cho tôi thực hiện ý định điên rồ nhất trong đời : Bỏ trốn!
Sau khi lấy được cặp nhẫn quý giá,tôi giả vờ đi vệ sinh,rồi phóng ra vườn,vượt hàng rào bỏ đi trong đêm.
Bắt xe phóng thẳng tới nhà Thắm nhanh chóng,đến đây tôi mới đủ can đảm gọi 1 cuộc gọi thông báo :
“mẹ ạ?con đã đi rồi,xin lỗi mẹ nhưng con buộc lòng phải đi,con sẽ trở về thu xếp hành lí và đi du học,nhưng mẹ hãy cho con vài tuần ở Sài Gòn để chuẩn bị”
Mẹ phản ứng quyết liệt,chửi ầm ĩ trong điện thoại.
Tôi phải tắt nguồn để tránh phiền phức.
Học tập ông nội,quá trình cầu hôn của tôi khá đơn giản.
Khi tôi đến nhà,gia đình đĩ điếm đã đi đâu không rõ,chỉ còn một mình Thắm trơ trọi.
Thắm mở cổng cho tôi,hoảng hồn la “anh?anh làm gì ở đây?em tưởng anh đang bị…”
“đừng nói nữa Thắm,chuyện gấp lắm anh cần phải hỏi em 1 điều,em nhất định phải trả lời thành thật”
“điều gì cơ?”
“em có yêu anh không?”
“ôi,chồng ơi…”
“trả lời đi,em có yêu anh không!?”
“có , đường nhiên có,anh đang làm trò gì vậy?”
Chỉ chờ có thế,tôi quỳ 1 chân xuống trước mặt nàng
Thắm trợn tròn mắt.
“Thắm,em có muốn cưới anh làm chồng không?”
Vừa nói tôi vừa mở chiếc hộp cũ kĩ,2 chiếc nhẫn vàng tề chỉnh bên trong.
“ôi,anh…anh đang làm cái gì vậy trời”
“em chỉ cần trả lời có hay không thôi,anh muốn trước khi anh đi,anh phải bị ràng buộc,anh muốn em trói anh bằng sợi xích này , trói anh đi Thắm”
Chị đưa tay vuốt ngực, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc :
“khoan khoan, chờ đã , như thế này, thế này có phải là anh đang cầu hôn em không?”
“anh muốn cưới em!”
Chỉ cần nghe thấy 4 chữ đơn giản đó thốt ra từ miệng tôi, cả người Thắm tức thì run rẩy 1 trận.
Chị quýnh quáng :
“Nhưng mẹ không thích em”
“chú rể là anh chứ không phải mẹ anh”
“anh thực sự muốn cưới em ? con điếm như em….”
“em đẹp hơn cả tỉ người ngoài kia,nếu phải có một người mất tự tin thì người đó nhất định là anh”
Thắm nhìn tôi xúc động , trong mắt chị ẩn ước có tia nước kì lạ
“em muốn kết hôn!”
Chỉ chờ có thế , tôi run run đặt 2 chiếc nhẫn vào tay Thắm.
Bất thần trong khoảnh khắc đó,chị rụt tay lại .
“em muốn có bà mối như ông bà mình ngày xưa”
“đống ý , anh nhất định mời mấy bà hoàng trong gia đình”
“nhưng mình còn chưa làm lễ dạm ngõ , tổ chức đám hỏi , cũng chưa chuẩn bị trầu cau, mâm quả, hơn nữa má em ở dưới quê cũng chưa biết mặt anh”
“………………”
“à, ngoài ra còn phải lựa váy cưới, hoa cưới , đặt tiệc cưới,đặt bánh,…. mình sẽ tổ chức ở đâu đây ?
“……………….”
“đó là còn chưa tính đến trường hợp anh và em đi đăng kí kết hôn, sau khi thành vợ chồng sẽ phải làm lễ gia tiên tại nhà anh, mà anh không tính rước dâu à???…”
“………..”
Ôi,Đĩ của Đĩ đứng trước việc hôn nhân đại sự , không ngờ bối rối đến đáng thương.
“đó là việc của 3 năm sau, bây giờ hãy làm theo luật của Đĩ Điếm”
Thắm hơi chần chừ , rồi đột nhiên lắc đầu :
“Nếu chúng mình vượt mặt họ ,gia đình họ hàng nhà anh nhất định không bao giờ chịu nhìn nhận em, dù có thế nào cũng phải trở về xin phép mới được”
Chị nói dài nói dai , hai đầu gối tôi đã mỏi nhừ .
“Không còn kip nữa đâu . Gia đình là quan trong nhưng em mới là người đi cùng anh đến suốt cuộc đời . Ngày trước, học từ vụ của Dao Lam, chính miệng em đã nói với anh : mọi chuyện đều có cách giải quyết ! em quên nhanh vậy sao? ”
Lựa lúc Thắm đang khổ sở cắn môi suy nghĩ , tôi giục :
“quyết định nhanh lên,hạnh phúc phải là do mình tự nắm lấy, anh mỏi chân lắm rồi …”
Thắm bối rối 3 giây,rồi cũng quỳ xuống đất vòng tay ôm lấy tôi :
“em đồng ý trói anh,em ràng buộc anh!”
o0o.
Bố mẹ tôi bị mất mặt,hay nói đúng hơn là họ sợ bị mất mặt trước gia đình dòng họ.
Còn tôi,tôi sống chẳng quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình.
Vô tư,thoải mái,bỏ đi cùng Thắm.
Ngay hôm đó,gia đình đĩ điếm tức tốc thu dọn hành lí rời đi trong đêm.
Ngồi sau xe , Thắm liên tục dõi nhìn quang cảnh phía sau qua cửa kính ôtô.
Đà Lạt về đêm sương buông kín lối.
Có 1 hạt sương vô tình lạc trên cửa kính .
Thắm thích thú đưa ngón tay miết trên mặt kính, kéo dài thành đường ngoằn ngoèo theo hướng giọt nước cho tới khi khuất tấm mắt.
Và giọng em như lạc đi giữa dòng người trên con đường lớn:
“em nhất định trở về Đà Lạt, em nhất định đường đường chính chính bước vào nhà anh!”
Đoạn, Thắm quay sang ôm chầm lấy tôi :
“họ sẽ mắng nhiếc em, thậm chí buông lời khinh thị em , nhưng rồi sẽ đồng ý thôi”
………..
Xe đi hết con đường, rẽ hướng đèo Mimosa.
Giữa khoảng tối và khoảng sáng trên những khúc cua vắng lặng,tôi thì thầm vào tai em:
“nói thật đi , em có thấy quyết định bỏ trốn của anh là đúng đắn không? hay chỉ là chiều theo ý anh thôi?”
Thắm thở dài , lắc đầu ” anh làm không đúng chút nào”
“vậy có lẽ em chưa nghe câu này phải không Thắm?”
“câu nào cơ?”
Tôi lấy hơi dài, nói 1 tiếng rõ ràng : “trong tình yêu không có đúng sai, tất cả đều công bằng.”
……….
Đúng vậy, mọi thứ đều công bằng trong tình yêu!
Và nếu Xấu Hổ và bố của cô ấy đã có thể hiểu cho người mẹ ngoại tình kia, thì đến một lúc nào đó , gia đình cũng sẽ thông cảm cho quyết định của tôi ngày hôm nay”
Đèo Mimosa trải dài qua rừng thông rậm rạp, hai bên đường mọc lên chi chít loài hoa đặc trưng của Đà Lạt, hương thơm thoang thoảng quyện vào trong gió…..
Sau khi biết tôi đã bỏ đi,cô dì chú bác anh chị em họ hàng đổ xô tìm kiếm.
Bố mẹ tôi không biết làm thế nào,cuống quýt cả lên.
Ông nội đứng trước cổng nhà,tự nói 1 mình :
“thế là đi à?cái thằng này thế mà ghê nhỉ?”
Mẹ tôi khóc hết nước mắt,còn bố chỉ trầm ngâm,có vẻ như đang do dự không quyết.
Cuối cùng bố đến bên ông nội, kể 1 số chuyện của tôi cho ông nội nghe.
Nghe xong ông chỉ thở dài.
Rồi cùng bà nội dắt tay bố và mẹ tôi đến khu vườn đào.
Đi xuyên qua từng cành cây khẳng khiu trơ trọi,ông nội nói :
“ngày bố cầu hôn mẹ là ở trong 1 khu vườn đào như thế này,lúc đó gia đình đều phản đối,chỉ vì nhà mẹ con nghèo,ở mảnh đất này còn không có lấy 1 người thân thích. Nhưng mà bố quyết tâm đi ngược với ý muốn của mọi người,bởi vì bố đã sống cả đời cho người khác,cũng nên có cuộc sống cho riêng mình. Trường hợp đứa cháu trời đánh này cũng vậy, nó đã sống cho người khác,hứa hẹn sẽ ra nước ngoài du học cho các con yên lòng,vậy thì hãy để cho nó 1 lần được sống cuộc sống của riêng nó. Con đường mà nó đã chọn!”
Trở về Sài Gòn trong những ngày đầu thu,tôi và Thắm đóng cửa căn nhà ở quận 1 để chuyển sang sinh sống cùng Hồng Ngựa.
Cả gia đình đĩ điếm ở chung với nhau , ăn uống vui vẻ.
Chúng tôi họp bàn gia đình và cuối cùng đi đến thống nhất :
Sẽ tổ chức hôn lễ cho tôi và Thắm, đúng vào dịp Halloween.
còn nữa