Đám tang mẹ ả diễn ra trong nước mắt, ai đến viếng thăm cũng xót thương cho số phận của ả, nhìn ả tiều tụy ôm chiếc quan tài của mẹ, ngất lên ngất xuống, họ không cầm nổi nước mắt.
Nơi đây chỉ có mẹ con ả sống với nhau, không bà con thân thích. Các thủ tục ả đều phải nhờ những người hàng xóm tốt bụng lo dùm, ả chẳng còn sức lực để mà khóc chứ đừng nói đến làm những việc khác. Mấy hôm nay, ả không ăn uống được gì, ả gầy đi trông thấy, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt vô hồn. Đám bạn thân thường xuyên túc trực bên ả, cả bọn chỉ biết ôm nhau mà khóc, quang cảnh tang thương diễn ra cho đến lúc mẹ ả được đưa ra đồng, nằm sâu dưới lòng đất mẹ.
Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung
Phũ phàng chi bấy hóa công
Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha
Hồng nhan tự thuở xa xưa
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu
Nỗi niềm tưởng đến mà đau
Thấy người nằm đó biết sau thế nào
Vậy là mẹ ả đã vĩnh viễn trở về với cát bụi, hóa thân thành những cơn gió bay đi. Hoàng hôn dần buông xuống, đám người đưa tiễn thưa dần, ả vẫn ngồi đó, bên nấm mộ mới đắp… thẫn thờ. Ả muốn được ở bên mẹ, bởi giờ đây khi ả trở về nhà… còn có ai. Có lẽ, ả sẽ ngồi đó mãi nếu đứa bạn thân không đỡ ả dậy “mình về nhà thôi Tường Vy, trời sắp tối rồi”. Dáng người ả liểu xiêu, bước đi trong ánh nắng chiều tàn….. thê lương.
Những ngày sau, ban ngày ả đóng chặt cửa ở lỳ trong nhà, im ắng, thỉnh thoảng những tiếng khóc thút thít vang ra khiến ai đi qua cũng lắc đầu thương cảm. Buổi tối, đám bạn ả thay nhau sang ngủ cùng khiến ả cũng nguôi đi được đôi chút. Những lúc một mình, ả thường giở cuốn album ra xem, ảnh của hai mẹ con ả, những bức ảnh từ khi ả còn nhỏ đến giờ được mẹ ả cẩn thận xếp vào album – dõi theo từng bước chân của ả. Ả thấy mẹ đang nhìn ả cười thật tươi, ả mỉm cười theo mẹ rồi nước mắt lại lã chã rơi xuống. Ả ôm cuốn album vào lòng tưởng tượng ra mẹ đang ôm ả như mọi khi….. nức nở.
Hai tháng sau, căn nhà ả có người đến hỏi mua, ả chẳng biết giá cả thế nào, chỉ nhớ trước đây mẹ ả bảo mua với giá 200 triệu. Ả nói ra và họ đồng ý với mức giá đấy, hẹn vài tuần sau sẽ đến thanh toán, làm thủ tục mua nhà. Ả bất ngờ vì mọi việc diễn ra quá nhanh chóng, ả còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để rời xa ngôi nhà này – nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm của mẹ con ả. Thế nhưng, ả biết làm gì khác đây, nếu từ chối nhỡ đâu sau này không có ai mua thì ả biết làm sao. Ả đành phải gật đầu chấp nhận.
Ả tranh thủ xắp xếp, thu dọn lại đồ đạc, nhà cửa, gói ghém những thứ cần thiết chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài – về nguồn. Ả có đôi chút lo lắng, nhỡ đâu không tìm được ông bà ngoại, nhỡ đâu họ không nhận ả thì ả sẽ ra sao, hàng loạt câu hỏi nhảy múa trong đầu ả. Nhưng bây giờ ả còn biết đi đâu về đâu, đành phó mặc cho số phận. Cuốn sổ tiết kiệm đã chi tiêu gần phân nửa, ả tính sau khi lấy được tiền bán căn nhà, sẽ đem ra ngân hàng gửi vào sổ tiết kiệm, chỉ giữ lại một phần để chi tiêu, đi lại. Ă kéo ngăn tủ, lấy những kỷ vật của mẹ, từng thứ một được ả nâng niu xếp gọn gàng vào chiếc vali. Chiếc trâm cài tóc , một sợi dây chuyền, chiếc nhẫn vàng… những thứ ả chưa từng thấy mẹ dùng đến bao giờ, trước đây có lúc phải chạy ăn từng bữa cũng chưa thấy mẹ đem ra, nghĩ đến chuyện bán chúng đi. Còn có ảnh của một người phụ nữ trung niên, bà cười sao giống mẹ ả đến vậy, có lẽ đây là bà ngoại của ả. Dưới đáy tủ, ả thấy một quyển sổ đã sờn bìa, cũ kỹ – nhật ký…..
Ả mở từng trang cuốn nhật ký của mẹ ra xem
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Hôm nay mình đi nhập trường, vậy là mình đã trở thành sinh viên rồi đấy. Háo hức quá, mình sẽ cố gắng học thật tốt để ba mẹ vui mừng, cố gắng lấy học bổng nữa chứ. Hihi
……………………………………..
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Kỳ này mình lại được học bổng nữa rồi, ba mẹ ơi con lại được học bỗng nữa rồi. vui quá, vui quá, chuẩn bị đi liên hoan thôi. Hehe
……………………………………..
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Mình được nhận vào Tập đoàn X thực tập rồi, nghe nói ở đấy toàn người giỏi, không biết mình có làm tốt được không nhỉ, cố gắng, cố gắng.
Ả mỉm cười đầy tự hào, thầm khen “ngày xưa mẹ mình giỏi ghê.”
……………………………………..
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Thằng khốn nạn, hắn hại đời mình rồi, Giám đốc gì cái loại nó. Mình còn mặt mũi nào nhìn ba mẹ đây, còn mặt mũi nào mà sống trên đời này đây. Quân đốn mạt. Tao hận mày…..
……………………………………..
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Ngày mai hai mẹ con mình sẽ vào nam, bắt đầu cuộc sống mới. Tuy rằng sẽ khó khăn, nhưng mẹ sẽ cố gắng để khi con sinh ra không phải thiếu thốn gì. Ngoan nhé con của mẹ. Mẹ yêu con…..
Ả không còn giữ được bình tĩnh để đọc tiếp nữa. Ả khóc thương cho mẹ ả. Vậy là ả đã biết, ba ả không phải đã chết như lời mẹ ả nói, chính tay Giám đốc khốn nạn kia đã cướp đi đời con gái của bà và ả chính là tác phẩm của sự cay nghiệt đó. Ả hận hắn, chính hắn đã cướp đi tuổi thanh xuân của bà, chính hắn đã đẩy bà phải rời xa gia đình, phải tha phương cầu thực, chính hắn đã khiếp mẹ ả đã phải chịu đựng bao đau khổ, đắng cay, tủi nhục trong suốt những năm qua, chính hắn…….. chính hắn….. Ả thề sẽ có ngày ả đi tìm hắn, sẽ khiến hắn phải nếm mùi đau khổ. Ả gào lên đau đớn “Mẹ ơi, sao mẹ lại khổ thế hả mẹ ơi…”
Hai tuần sau, trước ngày hẹn làm thủ tục mua nhà. Ả ra mộ từ biệt mẹ, thời khắc chia ly sao mà buốn đến thế bi thương đến thế. Vừa trở về nhà, bác Phúc đã chạy sang dặn dò
- Ngày mai họ đem tiền đến thanh toán luôn, họ muốn mình ký giấy bán nhà rồi giao sổ đỏ luôn cho họ, mọi thủ tục chuyển sổ họ sẽ tự làm. Số tiền không nhỏ, bác tính sẽ mời vài chú công an đến làm chứng, để đảm bảo an toàn. Cháu thấy thế nào?
- Dạ, cháu cũng không rành mấy chuyện này, cháu trông cậy tất cả vào bác, bác bảo sao thì cháu làm vậy thôi ạ
Hôm sau, Ả đã xắp xếp đồ đạc đầy đủ, nhận được tiền ả sẽ nhờ bác Phúc đưa ra ngân hàng để gửi vào sổ tiết kiệm. Đêm nay ả sẽ ngủ nhờ nhà bạn, sáng sớm mai sẽ lên đường ra bắc về quê hương của mẹ ả, tìm ông bà ngoại. Bác Phúc sang từ sớm, đi theo bác là hai người mặc quân phục, bác giới thiệu đấy là bạn bác, bác Đông và bác Hải. Ả lễ phép chào hai bác, trong lòng cảm thấy yên tâm
10h sáng, Ông Sang – người khách mua nhà xách theo chiếc vali cùng hai người nữa đi vào. Thật trùng hợp, hai người đi cũng ông cũng là công an….. Sau màn chào hỏi, họ ngồi xuống chiếc ghế sofa, đối diện với ả. Họ muốn xem chiếc sổ đỏ trước khi giao tiền. Ả quay sang nhìn bác Phúc, bác khẽ gật đầu. Ả đi vào phòng, cầm chiếc sổ đỏ đưa cho ông Sang. Ổng cầm lấy rồi đưa cho hai người đi cùng. Chỉ thấy họ lật đi lật lại xem cái sổ đỏ, khẽ nhăn mặt, ả cảm thấy lo lắng. Một lúc sau người công an đi cùng ông Sang mới cất tiếng
- Chiếc sổ đỏ này là giả
- Dạ không, không thể giả được ạ, nhà cháu chỉ có mỗi cái này, mẹ cháu để lại cho cháu. Bác xem kỹ lại đi ạ – Ả bắt đầu hoảng
- Anh đưa tôi xem – bác Phúc lên tiếng
Ả nhìn chằm chằm vào bác, hy vọng đây là một sự nhầm lẫn. Bác Phúc xem một lúc rồi đưa cho hai bác Đông, Hải. Trong lòng ả ngổn ngang.
- Chiếc sổ đỏ này đúng là giả – Bác Đông lên tiếng
- Không thể nào, các bác xem kỹ lại đi, không thể giả được, huhu – ả hoảng sợ thực sự
- Chúng tôi đã xem rất kỹ rồi, cái sổ này là giả, cháu định lừa chúng tôi đấy à
- Cháu không lừa các bác, chiếc sổ này mẹ cháu để lại cho cháu thật mà, không thể giả được đâu, huhuhu – ả không còn giữ được bình tĩnh, toàn thân run run
- Chúng tôi nghi ngờ cháu có ý định lừa đảo, chiếm đoạt tài sản. Chúng tôi sẽ tịch thu chiếc sổ này làm tang chứng vụ án. Yêu cầu cháu theo chúng tôi về đồn lấy lời khai.
Toàn thân ả cứng đờ, môi mấp máy không thành tiếng, nước mắt dàn dụa, ả ngã khụy xuống nền nhà, lo sợ tột độ. Đầu óc mụ mị, ả chỉ thấy loáng thoáng bác Phúc vừa đỡ ả vừa nói
- Thôi có chuyện gì thì anh em từ từ giải quyết, cháu nó thật thà chắc không biết gì về việc chiếc sổ đấy đâu
- Chúng tôi không thể làm ngơ trước hành vi phạm pháp này được, còn bé đã có ý định lừa đảo, không biết lớn lên sẽ gây họa gì cho xã hội, phải để pháp luật trừng trị nghiêm minh
Ả chết điếng mình, toàn thân lạnh toát, ả sẽ phải đi tù ư, không không, ả không muốn, ả sẽ chết mất.
- Cháu nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mẹ cháu cũng vừa mất cách đây không lâu, cũng chưa gây họa gì nghiêm trọng, các anh thương tình tha cho cháu một con đường sống – Bác Phúc nói khiến ả lóe lên tia hy vọng
Hồi lâu mới thấy hai ông công an đi cùng ông Sang lên tiếng
- Nể tình anh em trong ngành, chúng tôi sẽ không tố cáo vụ này, nhưng chúng tôi sẽ vẫn tiến hành tịch thu chiếc sổ đỏ, và yêu cầu lên UBND tịch thu căn nhà này. Hơn nữa, cháu gái phải ký cam kết chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật nếu tiếp tục rao bán, chuyển nhượng căn nhà này.
Bác Phúc quay sang nói với ả
- Thôi, của đi thay người cháu ạ. Cháu không sao là tốt rồi. Hôm nay sang ở tạm nhà bác rồi tính sau
Trong đầu óc non nớt của một cô gái mới chỉ 16 tuổi, ả chỉ nghĩ được đơn giản một điều, ả vừa thoát ra được kiếp nạn, ả không phải đối mặt với tội danh lừa đảo, không phải chịu sự phán quyết của pháp luật, không phải đi tù, như thế là may mắn lắm rồi. Ả mừng vui như con người ta vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc, như vừa tìm ra được lẽ sống của cuộc đời. Ả vội vàng ký vào tờ giấy ông Sang đưa cho – với ả lúc này, nó chẳng khác gì tờ giấy khai sinh thứ hai mà không đọc lấy một chữ xem nội dung của nó viết những gì. Ả quá đỗi ngây thơ.
Mấy ngày sau, tầm trưa trưa, Hai ông công an hôm nọ đến nhà ả, đọc giấy tịch thu nhà, trả lại cho UBND, yêu cầu ả không được phép ở trong căn nhà đấy nữa. Vậy là ả đã mất trắng ngôi nhà này rồi…..
Ngay hôm sau, ả quyết định lên tàu ra bắc, ả cần lắm một gia đình, một vòng tay chở che, ả đã quá sợ nơi đây tuy là nơi ghi dấu những kỷ niệm êm đềm với mẹ ả nhưng cũng có quá nhiều đau buồn, chỉ có mấy tháng thôi, ả đã trải qua biết bao cung bậc cảm xúc: mất mát, đau buồn, xót xa, sợ hãi…
Không biết còn sóng gió nào chờ đón ả nữa không…………………….
Từng hàng cây, góc phố, từng mái nhà lướt qua khung cửa sỗ trên chuyến tàu Bắc – Nam. Tiễn biệt nơi đây, nơi lưu giữ những ký ức êm đềm, chôn chặt nhé những đau thương. Sẽ có một ngày, có một ngày ta trở lại. Khi ta có thể dang rộng đôi tay, bay giữa trời đất bao la không chút lo âu, sợ hãi. Lúc đấy, hãy mở lòng ôm chặt lấy ta nhé…. Quê hương.
Không biết bao lâu, ả thả hồn qua ô cửa sổ. Sài Gòn xa dần, những miền đất bao la của tổ quốc lướt qua trong đôi mắt ả. Những cánh đồng lúa bát ngát, dào dạt hương thơm, những bãi biển xanh trải dài đến vô tận, những rừng cây rì rào xôn xao trong gió…
Ả mở cửa, để cho những cơn gió ùa vào, ả vươn người hứng lấy, những cơn gió len lỏi đùa nghịch cùng những lọn tóc mây, thổi vào tận sâu tâm hồn ả, xoa dịu những đắng cay chất chứa trong lòng.
Đêm, đoàn tàu vun vút lao đi, trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng gió xào xạc vờn quanh. Ả cảm thấy se se lạnh, hạ cửa xuống ả cố ru mình vào giấc ngủ. Chỉ ngày mai thôi, ả lại có hy vọng được sống trong sự bao bọc của gia đình.
Ả thiếp đi, trong giấc ngủ chập chờn, ả thấy mẹ ả đang mỉm cười với ả, nụ cười của bà thật hiền hậu, bao dung. Ả chạy đến bên mẹ, nhưng càng chạy mẹ ả lại càng cách xa ả hơn. Ả cố với tay để chạm vào người mẹ, bất chợt một cơn gió thổi đến đưa bà đi xa mãi, xa mãi…. Ả giật mình tỉnh giấc, cánh tay áo thấm đẫm những giọt nước mắt. Thì ra chỉ là một giấc mơ…..
Chiều ngày hôm sau, đoàn tàu chầm chậm tiến vào ga Hà Nội. Cái lạnh của tiết trời thủ đô ả ao ước bấy lâu, đang thấm dần vào từng thớ thịt của ả. Ả hơi rùng mình, khoác vội chiếc áo ấm lên người. Bước chân xuống tàu, vậy là ả sắp được chạm tay vào “gia đình”. Trong ả dâng lên một niềm vui khó tả.
Nhìn cảnh người ta có người thân đưa đón, ả cảm thấy hơi chạnh lòng. Từ khi mẹ ả mất ả chẳng còn tâm trí để làm những việc khác, lúc nào ả cũng như người mất hồn, trong đầu ả chỉ hiện lên hình bóng của mẹ, rồi chuyện bán nhà nữa. Khiến cho ả chẳng nghĩ ra chuyện viết thư ra ngoài này thông báo cho ông bà và các cậu ra đón.
Ả theo chỉ dẫn kéo vali đi ra ngoài cổng ga, từ đây về nhà ngoại ả chỉ còn khoảng 30km, ả sắp về đến nhà rồi, ả khẽ mỉm cười. Với tay vẫy chiếc taxi, ả đưa địa chỉ cho anh tài xế, không quên bảo anh hé cửa để ả có thể cảm nhận được cái lạnh của mùa đông Hà Nội. Thả hồn lâng lâng trong những điều không rõ ràng vừa như thực, như mơ trong hương sắc trời đông.
Chiếc xe dừng lại nơi địa chỉ trên tay ả, ả bước xuống lòng nôn nao lạ thường. Cảm giác có chút gì đó run run như những cô gái lần đầu tiên bước về nhà chồng, hồi hộp, lo lắng. Ả hỏi thăm địa chỉ nhà ông ngoại ả, rồi ả liên tưởng nhà ông ngoại ả là thiên đường kia, còn ả đang bước từng bước rất gần, rất gần đến thiên đường.
Ả đưa tay gõ cổng thiên đường, ả không biết diễn tả cảm xúc của ả lúc này thế nào, ả chỉ biết rằng “gia đình” của ả, đang ở đằng sau cánh cửa kia…
Một lúc sau, ả nghe thấy tiếng mở cửa, cánh cổng thiên đường đang mở ra chào đón ả, dáng một bà lão hiện dần sau cánh cửa. Với ả, bà chẳng khác nào bà tiên đang chuẩn bị dang tay ra đón ả vào.
-Xin lỗi, cô hỏi ai?
-Bà cho cháu hỏi, đây có phải nhà ông Giáo Tình không ạ?
-Đúng vậy, nhưng ông Tình mất lâu rồi, cô hỏi có việc gì không?
-Dạ, cháu….cháu là con mẹ Lan – con của ông Tình, Thế…. thế bà ngoại và hai cậu của cháu có ở đây không ạ?
Ánh mắt bà ngước lên nhìn ả, có chút nghi ngờ thoáng qua trong đôi mắt của bà. Ả vội vàng lục vali lấy cuốn album đưa cho bà xem những tấm ảnh của hai mẹ con ả, tấm ảnh của bà ngoại ả cùng những kỷ vật của mẹ ả mong rằng bà sẽ nhận ra . Bà lão cầm tấm ảnh nhìn ngắm hồi lâu, rồi lại ngước nhìn ả đôi lông mày giãn ra đôi chút, ánh mắt chẳng còn chút nghi ngờ. Bà mới lên tiếng
-Cháu là con của con Lan biệt tích mười mấy năm nay đấy hả. Bà cháu mất lâu rồi, hai cậu út sau khi ông bà mất mấy năm thì nhờ tôi ở đây trông nom nhà cửa, rồi vượt biên đi nước ngoài từ đấy đến nay chưa thấy về. Cháu vào nhà đi.
-Trời ơi……………..
Ả thất thểu theo chân bà bước vào nhà, cánh cửa thiên đường chưa kịp mở ra đã đóng sập lại trước mắt ả, mọi hy vọng về một gia đình của ả tan biến vào hư không. Ngày mai cuộc đời ả sẽ đi đâu về đâu, ả sẽ sống thế nào đây, ả biết trông cậy vào ai đây……………..
Sáng sớm, ả trở mình thức dậy, cảm nhận tiết trời đông, từng cơn gió thoảng qua, người ả run run đón nhận. Cả đêm nằm thao thức suy nghĩ, ả quyết định sẽ lên Hà Nội tìm việc làm, bởi có ở lại, ả chẳng biết trông cậy vào ai, chẳng biết khi số tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại chi tiêu hết, thì ả sẽ lấy tiền đâu ra để trang trải cuộc sống đây.
Ả thu dọn hành lý, nhìn ngắm những khung tranh treo trên vách, nhìn ngắm những người thân duy nhất còn lại mà ả không có duyên để gặp mặt. Nhìn ngắm khung cảnh căn nhà lần cuối rồi cất bước ra đi.
Chiếc xe Bus chầm chậm vào bến, ả bước lên, mong chờ Hà Nội sẽ dang tay chào đón ả.
Những con phố Hà Nội ngập sắc vàng, tiếng xào xạc của từng bước chân qua. Những hàng cây trơ trụi lá, để rồi xuân sang, cho nhánh lộc non thức dậy, vươn mình đón nắng. Ả ước mình được như những tán cây kia, sau những cành cây cằn cỗi, khô khan sẽ phủ đầy lộc non cùng lá biếc.
Ả dừng chân, tựa mình lên ghế đá nhìn ra mặt hồ Gươm, chiều Hồ Gươm sương mờ dần buông xuống, mặt hồ phẳng lặng in bóng những hàng liễu rũ… đượm buồn. Phía xa xa, tháp rùa ẩn hiện mờ mờ trong làn sương trắng… chơ vơ. Nhìn từng đôi lứa tay trong tay dạo bước, ánh mắt nhìn nhau rạng ngời hạnh phúc, ấm áp biết bao… ao ước.
Đường phố lên đèn, mặt hồ lung linh huyền ảo, những hàng quán tấp nập chuẩn bị đón giáng sinh. Cả ngày nay, ả lang thang trên khắp các con phố lượn quanh Hồ Gươm, hy vọng sẽ có hàng quán cần tuyển nhân viên phục vụ bàn, bán hàng hay bất cứ công việc gì cũng được, vậy mà….
Đêm, làn sương buông xuống ngày một dầy hơn, đôi vai ả run run giá lạnh, ả thu người co mình trên chiếc ghế đá. Từ đêm nay, ả với nó chắc sẽ là đôi bạn khăng khít chẳng rời xa. Ả đang vẫn vơ hết nhìn ra ngoài mặt hồ, rồi nhìn những con đường rực sáng ánh đèn. Bỗng thấy một bàn tay mềm mại đặt lên vai ả, theo đó là giọng nói của một phụ nữ vang lên
- Cháu gái, sao giờ này cháu còn ở đây, lại trốn nhà đi bụi hả?. Đêm hôm thân gái một mình ở chốn này, nguy hiểm khôn lường
Ả quay lại nhìn, một người phụ nữ tuổi trung niên, khuôn mặt rất tương xứng với dáng người bà, mập mập, phốp pháp. Ánh mắt bà toát lên cái nhìn hiền hậu, đầy trìu mến. Ả nhìn bà hồi lâu, khẽ cúi đầu xuống, giọng ả run run chực khóc
- Dạ không, thưa bác con không còn có nhà để về
- Cháu người miền trong hả, Thế bố mẹ cháu đâu? – giọng bà đầy vẻ quan tâm, lo lắng
Ả rưng rưng nước mắt, ở nơi xa xôi và lạ lẫm này, lần đầu tiên ả nhận được sự quan tâm từ người khác. Giọng ả nghẹn ngào kể lại những chuyện đã xảy ra, chỉ thấy bà chăm chú như muốn nuốt lấy từng câu từng chữ trong câu chuyện của ả, ánh mắt bà nhìn ả đầy thương cảm. Buông tiếng thở dài, bà lên tiếng phá tan không khí u ám đang bao trùm xung quanh
- Tội nghiệp cháu gái, còn trẻ thế này mà…. Nếu cháu không còn chỗ để về, hay là về với bác, nhà bác có một quán Cafe nhỏ, cháu về đấy làm cho bác, ban ngày bưng bê dọn dẹp, đêm cháu ngủ lại đấy trông quán luôn.
- Như thế có được không bác, có phiền cho bác không ạ
- Không sao đâu, nghe cháu kể bác thấy thương cho hoàn cảnh éo le của cháu. Cháu trẻ măng xinh đẹp thế này mà đã thân cô thế cô. Cháu cứ về chỗ bác làm tạm, sau này tìm được chỗ nào thì hãy đi. Chứ đêm hôm thế này, mình cháu ở đây, bác e là…..
Câu nói bỏ dở của bà làm ả bất chợt cảm thấy lo lắng, ả cũng không dám chắc liệu đêm nay nằm ở đây sẽ có chuyện gì xảy ra với ả hay không, trời càng về khuya càng vắng lặng. Nhỡ đâu….. Ả rùng mình, không dám nghĩ tiếp
- Vậy con cảm ơn bác, bác cho con theo về quán làm, bác bảo gì con sẽ làm nấy
- Tốt quá, con ngồi đây đợi bác chút, bác ra gọi xe rồi đưa con lại quán luôn
Chiếc taxi chở hai bác cháu lao đi trong đêm, sau những câu chuyện trò hỏi thăm, ả biết được bác tên Xuân, có quán café nhỏ trên đường Láng. Đêm nay, bác lên phố chơi cùng mấy bà bạn, rồi vô tình thấy ả một mình ngồi co ro trên chiếc ghế đá. Ả cũng chẳng biết đường Láng ở đâu, chỉ biết đêm nay và những ngày sau đó, ả không còn phải lo lắng đến bữa ăn, giấc ngủ.
Ả thấy bác gọi điện cho ai đó, bảo dọn dẹp một phòng trên gác, có đứa cháu từ quê ra từ nay sẽ ngủ lại ở đấy. Ả cảm thấy yên tâm hơn, ả thầm nghĩ, ả may mắn khi gặp được một người tốt bụng như bác, và thâm tâm ả le lói niềm tin “trên đời vẫn còn người đối xử tốt với ả”.
Quán café nằm sâu trong ngõ, bên trong khá rộng rãi, những chiếc bàn nhỏ được đặt ngay ngắn hai bên, chừa một lối đi ở giữa. Đi sâu vào trong, qua tấm liếp là những ô được ngăn ra, che bởi những tấm mành trúc, ả nghĩ chỗ này chắc dành cho những khách muốn có không gian riêng.
Ả rảo bước theo bác đi lên gác, căn phòng ả không rộng lắm, đủ đặt một chiếc giường, chiếc bàn nhỏ, thêm chiếc tủ vải đặt ở cuối giường và một nhà vệ sinh nhỏ. Bên cạnh còn hai căn phòng nữa. Ả đang lơ ngơ trước cửa phòng thì nghe tiếng bác Xuân gọi
- Vào đi cháu, còn đứng đó làm gì, từ nay cháu sẽ ở trong phòng này, trên này bác xây dành cho nhân viên nghỉ ngơi buổi trưa, đêm chúng nó về nhà hết, chẳng có đứa nào chịu ở lại. Nhiều khi bác phải ngủ lại đây để trông quán. Giờ có cháu ở đây, bác cũng đỡ
- Dạ, con phải cảm ơn bác, nhờ có bác con mới có chỗ ăn, chỗ ngủ…
- Con bé này, ơn huệ gì, từ nay bác cháu ta là người một nhà, cháu cứ coi bác như là cô là mẹ
- Dạ.
- Cũng muộn rồi, cháu xắp xếp đồ rồi ngủ sớm đi, đêm nay bác ngủ lại với cháu, sợ cháu chưa quen nhà, quen cửa. Đêm hôm lại lọ mọ.
- Vâng ạ
Cũng lâu lắm rồi, ả mới cảm thấy có hơi ấm bên cạnh, ấm áp lạ thường, ả tưởng như mẹ đang nằm bên. Ả chìm dần vào giấc ngủ.
- Á á á, ông là ai, buông tôi ra
Ả giật mình tỉnh giấc khi thấy sức nặng đè lên trên người. Đôi tay ả bị cánh tay vạm vỡ của hắn giữ chặt, đè xuống giường, chiếc quần ngủ bị tuột xuống đầu gối, để lộ làn da mịn màng, trắng ngần của ả. Những chiếc lông lún phún ẩn hiện dưới lớp vải mong manh của chiếc quần lót vẫn còn vương lại trên người ả. Nó càng làm con thú kia thêm điên cuồng. Hắn ngấu nghiến thân thể ả, hắn si mê, hắn thèm khát thân thể trinh trắng của ả. Mỗi lần ả chống cự, mỗi lần ả kêu gào trên má ả lại hiện lên năm bàn tay của hắn. Ả chỉ còn biết nín lặng trong đau đớn, những giọt nước mắt tủi nhục lăn dài trên gò má. Tấm thân yếu ớt của ả làm sao chống cự được sức mạnh cơ thể, sức mạnh của con quỷ dâm dục đang bừng lên trong người hắn. Ả bất lực, đau đớn, ả căm hận cuộc đời…..
Sau khi thỏa mãn, hắn ném cho ả 2 triệu đồng rồi bỏ đi. Đấy là những đồng tiền đầu tiên ả kiếm được, cũng là những đồng tiền đầu tiên ả làm ra từ chính thân thể ả.
Những ngày sau đó, ả chống cự quyết liệt trước những lời mời gọi, rồi đến đe dọa của bác Xuân yêu quý của ả. Nhưng sự chống cự đó yếu dần bởi những trận đòn tím tái, những ngày bị nhốt kín trong phòng không thức ăn nước uống. Ả bắt đầu chấp nhận đi khách
Với vẻ đẹp từ khuôn mặt cho đến nét người, chẳng mấy chốc ả trở thành công cụ kiếm tiền đắc lực cho bà Xuân, một chủ chứa nổi tiếng trên trục đường Láng. Những căn phòng trên gác, là nơi khách đến nếu có nhu cầu sẽ là nơi cho những con điếm như ả trổ tài. Nhờ sự “dìu dắt” của má mì Xuân, những đồng tiền ả kiếm được cũng nhiều hơn, những ngón nghề đĩ điếm ả cũng ngày một thành thục hơn, những lọc lừa, va chạm, tranh giành, đấu đá… ả cũng nếm trải ngày một nhiều hơn. Và hơn hết, ả dần trở thành một con điếm yêu nghề hơn bất cứ ai……….
Ả nhả khói lên trần nhà, khẽ nhếch môi cười, thầm nghĩ “có khi phải cảm ơn bả, đêm ấy không gặp bả chẳng biết giờ mình chết trôi chết nổi ở xó xỉnh nào nữa, không có bả, một đứa con gái không bằng cấp, không gia đình, không nơi nương tựa như mình chắc chẳng thể kiếm được nhiều tiền thế này, hahaha”
Đang vẩn vơ suy nghĩ, tiếng điện thoại rung lên làm ả khẽ giật mình, áp vội lên tai
- Alo, ai đấy ạ
- ……………..
- Dạ, Đúng rồi ạ
- ……………..
- Dạ em rảnh, anh lên ks Star lấy phòng rồi nhắn cho em, 10 phút nữa em đến
còn tiếp