Tại tầng 3 bệnh viện đa khoa tỉnh, một chiếc cáng chở bệnh nhân tiến vào khu hậu phẫu nơi Nam “lùn” đang được điều trị, Cu tú để ý, có 2 vị bác sĩ mặc blouse trắng, đeo khẩu trang đi cùng với một số người nhà bệnh nhân, chắc là có một vụ tai nạn nào đó cần được phẫu thuật.
Chiếc cửa sắt mầu xanh là sự kết nối duy nhất giữa bên trong và bên ngoài được một cô y tá vội vàng mở ra, Cu tú và 4 anh em đang đứng canh trước phòng của Nam “lùn” phải dẹp người lại cho chiếc cáng đi qua, mùi thuốc sát trùng nồng nặc từ người bệnh nhân khiến Cu tú phải quay người sang một bên để hít thở không khí, cũng trong lúc đó bất giác hắn nhìn thấy vật gì sắc nhọn ẩn dưới lớp vải trắng…nhưng khi Cu tú còn chưa kịp hiểu ra vấn đề thì tên người nhà đi cuối cùng đã rút dao găm đâm thẳng vào ngực của gã, cú đâm quá bất ngờ khiến cho Cu tú không kịp phản ứng, dù choáng ngợp với vết thương có lẽ là rất nặng nhưng miệng của y vẫn kịp hô lớn : Anh em coi chừng !!
Bọn giả dạng bác sĩ lộ rõ nguyên hình là đám đàn em của Huy “long”, chúng ngay lập tức rút dao găm đã thủ sẵn ở trong tay áo xông vào nhóm của Cu tú, tên mặc áo blouse chỉ đạo những kẻ còn lại :
- Đâm chết hết mẹ bọn chó này báo thù cho anh Huy !
Ngay sau câu nói đó, một trận huyết chiến đã diễn ra ngay trước cửa phòng của Nam “lùn”, cô y tá trẻ lúc nãy đi ra mở cửa trông thấy cảnh tượng đâm chém thì sợ đứng tim vội vã tìm một góc để ẩn náu.
Tiếng hét của Cu Tú vang đi rất xa, từ đầu tầng 3 nơi vòng tuyến số 1 của Trung quay gồm khá đông anh em canh gác nhưng đã sơ hở để cho bọn Thắng “xoăn” lọt vào đến tận phòng phẫu thuật vội vàng quay lại để hỗ trợ cho đàn anh Cu tú.
Tuy nhiên với việc chỉ có 5 anh em trong khi người quan trọng nhất là Cu Tú lại bị thương khá nặng, bọn Thắng xoăn đã xông được vào phòng của Nam “lùn” với mục đích hạ sát kẻ đã gây ra cái chết cho Huy “long”, và không ai khác chính Thắng “xoăn” là người dùng dao đâm thẳng vào ngực Nam “lùn” đang nằm bất động trên giường bệnh.
21h30, ngày 13, khu xóm nghèo…
Thành “ba tai” và đồng bọn đã xuất hiện ở bên ngoài đám tang của bà Thùy, dù đi 3 xe và có tới 7 tên đàn em bên cạnh tuy nhiên tên sát thủ Nam định vẫn không dám làm loạn, dù sao đây cũng là xóm lao động nghèo đông dân cư, nếu cứ xông vào mà không cần tính toán, chưa chắc hắn đã bắt được Tâm “ma xó” mà ngược lại có khi còn bị ăn một trận đòn nặng hơn ngày xưa. Cách tốt nhất bây giờ là dụ Tâm ra ngoài rồi phục kích và bắt ngay tại sân bóng.
Sau một hồi khóc lóc vật vã, có lẽ vì mệt và quá xúc động nên thằng Quang đã ngủ thiếp đi, người dân ở đây dù nghèo nhưng sống có tình có nghĩa, hàng xóm láng giềng đùm bọc lẫn nhau, biết bà Thùy không có họ hàng người thân nên mọi người chia nhau trông giữ quan tài, hương khói, cử hành tang lễ. Đúng 7h sáng mai cả xóm sẽ tập trung nghe đọc báo cáo của ông xóm trưởng rồi đi chôn xác bà tại nghĩa trang bỏ hoang trên đồi gió.
Tâm vẫn ngồi bên ngoài cửa, mái tóc dài xõa xuống che khuất gương mặt, gã bắt đầu cảm thấy mệt sau những trận chiến tốn nhiều sức vừa qua, định bụng sẽ ngủ đi một lát thì bỗng nhiên thấy có một tên lạ mặt nào đó đứng từ đằng xa, vẫy tay ra hiệu có việc rất quan trọng.
Tâm bật dậy, hất lại mái tóc, đi lại chỗ tên lạ mặt, tên này thở dốc, hổn hển nói :
- Anh Tú bảo em đi về đây tìm anh, tình hình ở bệnh viện đang nguy cấp lắm anh ạ ! bọn thằng Thắng “xoăn” đi đông lắm, chúng đang làm loạn ở bệnh viện !
Tâm nhíu mày, lo lắng, hỏi dồn lại :
- Bọn nó dám vào tận bệnh viện chém người kia à ? mẹ kiếp ! từ khi nào ?
- Dạ, cũng mới thôi, em vội lấy xe rồi phi về đây ngay để báo tin cho anh đến tiếp ứng.
- Xe mày để ở đâu ?
- Em đang dựng tạm ở sân bóng, anh đi ngay đi còn kịp, chỉ có mỗi anh Trung với anh Tú, em sợ xảy ra chuyện…
- Được rồi, đi, đi mau…
Tâm theo bước tên đàn em chạy vội ra sân bóng để phi về bệnh viện, cả ngày hôm nay mải chăm sóc cho Quang nên gã cũng quên mất chuyện bọn Huy “long” sẽ trả thù, nhưng gã không nghĩ tên Thắng “xoăn” mà lại có gan vào tận bệnh viện để chém người.
Ra đến sân bóng, thấy có một cái xe Dream đang dựng ở giữa sân, Tâm buột miệng hỏi :
- Thằng Quân quế đâu sao không bảo nó đi tìm anh ?
Tên lạ mặt kia ú ớ, Trung “quay” và Cu tú thì nổi tiếng rồi nên nó biết, chứ Quân quế là thằng nào thì làm sao mà nó biết được ?
- Em cũng không biết, chỉ thấy anh Tú bảo em về đây đón anh…
Tâm chợt chột dạ, đứng sững lại, sự vội vàng ban nãy khiến hắn quên đi những phân tích cần thiết, tên lạ mặt thấy Tâm không đi nữa cũng dừng lại, giả bộ hỏi :
- Sao vậy anh ?
- Mày nói là anh Tú sai mày về đây đón tao à ? vừa dứt lời Tâm nắm lấy cổ áo tên này xách ngược lên.
- Dạ…vâng…anh Tú…bảo em…
- Thứ nhất, trong đội bọn tao trừ tao ra không ai gọi anh Cu tú là anh Tú cả, thứ hai chỗ ở của tao không phải ai cũng biết, làm sao mà anh Tú có thể sai mày về đây đón tao được ?
Tâm gồng mình, lúc này đôi bàn tay rắn chắn của hắn đã nhấc bổng tên giả mạo kia lên khỏi mặt đất và sẵn sàng cho hắn một cú đấm thẳng vào mặt. Tuy nhiên ngay sau đó, một tiếng vỗ tay đã vang lên…
- Hoan hô ! không hổ danh là Tâm “ma xó”, cái gì mày cũng biết, khâm phục, thực sự rất khâm phục !!!
Từ chỗ ẩn nấp, Thành “ba tai” và bọn đàn em xuất hiện, chúng vây lại thành 1 hình tròn quây Tâm ở giữa, lúc này đã là gần 10 giờ tối, trong xóm lại đang có tang nên sân bóng vắng tanh vắng ngắt không một bóng người qua lại, thời tiết cũng trở lạnh nên chẳng có chút trăng sao nào, chỉ có độc duy nhất một chiếc bóng đèn treo tạm trên góc cây đủ để lấy ánh sáng cho cả khoảng sân…
Tâm buông áo tên giả mạo ra, ném hắn xuống đất, tên này lồm cồm bò dậy rồi chạy vội vào đội hình của Thành ba tai, chỉ một phút ngắn ngủi vừa qua thôi nhưng có lẽ cũng đủ để hắn hiểu về bản lĩnh của Tâm “ma xó”.
- Mày vẫn còn nhớ tao đấy chứ ? hy vọng là mày chưa quên ? Thành “ba tai” móc từ trong ngực áo ra một con kiếm sáng loáng – thứ vũ khí hắn đã đặt hàng để phục vụ cho trận chiến trả thù Tâm “ma xó”.
- Tao không bao giờ nhớ tên những kẻ đã bị tao đánh bại – sau câu trả lời dõng dạc, rất nhanh và hiểu ra vấn đề, như thường lệ con dao găm Thái Lan sắc nhọn trôi từ trên tay áo đi xuống lòng bàn tay của Tâm.
Câu nói này thực sự là một sự xúc phạm ghê gớm đến danh dự và lòng kiêu hãnh của Thành ba tai, tuy nhiên tên sát thủ Nam Định vẫn rất bình tĩnh đáp lời :
- Vậy thì sau ngày hôm nay, tên của tao sẽ được khắc lên trên ngực của mày, thằng chó chết, chuẩn bị đền mạng cho đại ca Huy “long” đi !
Tâm cười :
- Thằng Huy “long” thì có bản lĩnh gì mà chúng mày tôn thờ nó làm đại ca ? lũ ngu, một lũ bất tài…
Đôi mắt Thành ba tai long lên sòng sọc, hắn rít lên từng lời hét thẳng vào mặt bọn đàn em :
- Giết nó, tao cho phép chúng mày giết chết nó ! Mẹ kiếp…
2 thằng đầu tiên vác mã tấu xông lên rồi nhằm thẳng Tâm mà chém tới, nhưng xét về tốc độ thì chúng chưa đủ nhanh để làm rách được áo Tâm “ma xó”, lùi lại hai bước, quan sát tình hình rõ ràng mình đang bị vây hơn nữa đánh nhau trong vòng tròn như thế này mình chắc chắn sẽ gặp bất lợi, Tâm thúc ngay cùi trỏ vào mặt một tên đứng đằng sau, lôi tay nó ra đằng trước rồi dùng một thế vật Judo quăng tên này vào giữa đồng thời nhẩy ra sau thoát được vòng vây của Thành “ba tai”.
Thấy vậy tên sát thủ Nam Định càng thêm tức tối : “Mẹ kiếp ! sao nó lại có thể nhanh đến như vậy chứ ?”
Vừa dứt dòng suy nghĩ hắn đã lết con kiếm chạy loẹt xoẹt dưới đất rồi xông thẳng vào Tâm, một cú chém ngang không trúng đích, sau đó là một đòn đâm thẳng rất nhanh nhưng vẫn bị Tâm né được, ngay sau đó Thành đã bị Tâm đá thẳng vào tay, cú đá nhanh và mạnh đến nỗi đôi bàn tay của Thành run lên, đánh rơi thanh kiếm…Thừa thắng xông lên, con dao găm được rút ra, Tâm lao vụt vào đối phương…nhưng rất may cho Thành là bọn đàn em đã kịp giải nguy cho gã khi tiếp ứng rất đúng lúc, biết không thể đọ lại được với mã tấu, Tâm “ma xó” vội thu con dao găm lại rồi tránh đòn một cách tài tình…
Tiếng của Thắng “xoăn” gầm lên trong phòng điều trị của Nam lùn, hắn lật tung chiếc chăn mầu trắng, lộ ra trước mắt gã lúc này không phải là cánh tay phải của Duy “báo” mà chỉ là một hình nộm ma nơ canh đã được Trung “quay” thế vào.
Tên đàn em của Huy “long” giật mình, cái đầu xoăn tít của hắn bất giác suy nghĩ được một vài điều đúng đắn “chết mẹ, mình ngu quá, bị bao vây rồi”…
Từ phía hành lang đội quân của Trung “quay” cũng đã lên đến nơi, nhưng ngay lập tức một toán thanh niên bịt mặt cũng rất nhanh chặn đường tiếp ứng của gã. Lúc này toàn bộ tầng 3 của bệnh viện xảy ra hai cuộc chém giết, khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn khi người nhà và bệnh nhân bỏ chạy tán loạn để tìm chỗ trốn, trong khi đó từ phòng trực cấp cứu một nhân viên y tá nhấc máy gọi 113…
Tổng đài ngay lập tức chuyển máy sang cho trung úy Lê Long lúc này đang ở hiện trường vụ cướp tiệm vàng Phú Vân – sau khi biết chuyện, gương mặt vị cảnh sát trẻ nhăn lại…những thông tin về 4 tên cướp chỉ xông vào đập phá nhưng không lấy đi bất kỳ một chỉ vàng nào, phải chăng là tránh bị chủ nhà làm đơn truy tố ? như vậy động cơ của chúng hoàn toàn không phải là ăn trộm…như vậy có nghĩa là…mẹ kiếp ! rút cuộc vụ cướp này cũng chỉ là mồi nhử, bọn Huy “long” chắc chắn là thủ phạm đã gây ra và nhân lúc công an đang còn loay hoay tại nơi này thì chúng đã xông vào bệnh viện để tiến hành cuộc trả thù…
- Quay lại ! tất cả lên xe quay lại bệnh viện !!! tiếng ra lệnh của Trung úy Lê Long làm kinh động tất cả những người dân hiếu kỳ đang có mặt tại nhà của hai vợ chồng Phú Vân.
Tiếng còi rú vang lên, toàn bộ 3 chiếc xe cảnh sát lập tức đổi hướng lao vút về phía bệnh viện đa khoa tỉnh, vẫn còn hơn 10 phút nữa mới đến 10 giờ nhưng bọn đàn em của Huy “long” đã ra tay sớm hơn dự kiến…
Bến tầu Thủy Sơn
Đội hình TS1 do thiếu tá Trần Minh chỉ đạo đã vây kín khu vực trước và sau bến tầu, lúc này đã là gần 10 giờ tối tuy nhiên vẫn chưa hề thấy bất kỳ một động tĩnh nào của tên Hiếu đen cũng như sự xuất hiện của các đối tượng mua bán thuốc lắc.
- Sếp Minh ! đến giờ rồi, sao vẫn chưa thấy có động tĩnh gì ?
- Chờ thêm một chút nữa xem sao ! vẫn chưa đến 10 giờ kia mà…
- Có khi nào, thằng Trung “quay” đã báo tin láo cho sếp không ?
- Cậu ấy không nói dối đâu, nguồn tin mật của tôi cho hay đích thân lão Hoàng “sắt” sẽ đứng ra dàn xếp vụ này, chúng sợ bọn Hải Phòng sẽ lật kèo khi biết tin Huy “long” đã chết.
- Ok vậy em yên tâm rồi ! à mà em vừa nhận được thông báo từ tổng đài, trung úy Lê Long hiện giờ vẫn chưa có mặt tại bệnh viện, có một vụ cướp tiệm vàng xảy ra trên đường Trần Chí Công nên trung tâm đã cử cậu ấy tới đó…
- Cướp tiệm vàng à ? sao lại trùng hợp vậy nhỉ ?? cuối cùng thì sự lo lắng của thiếu tá Trần Minh cũng đã trở thành hiện thực, rõ ràng trung úy Lê Long đã quá chủ quan và xem thường bọn tội phạm…
Nhưng khi mà dòng suy nghĩ của thiếu tá Trần Minh còn chưa dứt thì từ vị trí giao hàng…một chiếc xe hơi đã xuất hiện…
- Bọn chúng đến rồi !!!
Bệnh viện đa khoa tỉnh
Bọn đàn em của Thắng “xoăn” tuy đông nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Trung “quay”, Quân “quế”, Thịnh “râu”…cuộc ẩu đả ở tiền sảnh tầng 3 nhanh chóng kết thúc, một số tên gục tại chỗ, số còn lại chạy bán sống bán chết hòng thoát thân.
Nhưng khi còn chưa kịp định hình lại tinh thần, tiếng kêu của Hoàng “xì” đã khiến Trung “quay” vô cùng hoang mang :
- Bảo vệ anh Cu Tú !!!
Cả mấy anh em vội lao về phía cánh cửa mầu xanh, và đột ngột dừng lại khi nhìn thấy toàn bộ anh em làm nhiệm vụ giữ cửa đều đã bị thương, Hoàng “xì” dù một tay ngập máu nhưng vẫn đang cố gắng đẩy chiếc cáng để giải nguy cho đàn anh, mấy tên đàn em của Thắng “xoăn” phát hiện ra sự chẳng lành vội rút vào phòng điều trị của Nam lùn, một vài tên ở xa hơn định xông vào bên trong khu phẫu thuật nhưng chiếc cửa sắt thứ hai nối vào khu này ngay lập tức đã được khóa chặt…
Trung “quay” chỉ đạo một số anh em lập tức lo cho những người bị thương, riêng Cu tú, có vẻ như vết thương không nặng như hắn nghĩ, vết đâm rất mạnh nhưng lại sượt qua tay và chỉ đi vào mạn sườn…
Sừng sững xuất hiện trước cửa phòng của Nam lùn, Trung “quay” bắt gặp ánh mắt đầy hận thù của Thắng “xoăn” – có lẽ tên đầu xù tóc rối đang rất muốn báo thù cho cái chết của đại ca hắn là Huy “long”, Thắng đã cố gắng để thanh toán Nam lùn nhưng ý định thì không thành và bây giờ thì bọn chúng lại đang bị bao vây trong một căn phòng chật hẹp.
Liếc nhìn thấy cảnh tượng hình nộm đã bị Thắng xoăn đâm một nhát chí mạng trên giường, Thịnh “râu” nhớ lại lúc Trung “quay” gọi riêng Cu tú ra một nơi để bàn bạc, có lẽ là để chuẩn bị cho việc này…vậy thì Nam “lùn” thực sự đang ở đâu ?
- Mày hết đường rồi Thắng “xoăn” !! giọng của Trung “quay” từ tốn vang lên…
Đáp lại lời nói của Trung, Thắng “xoăn” chỉ cười nhạt :
- Đúng là tao đã quá xem thường chúng mày, cứ tưởng thằng chó Duy “báo” bị nhốt thì chúng mày sẽ chỉ còn là một lũ rắn mất đầu !
- Nói nhiều làm gì anh Thắng, xông lên chém chết mẹ bọn nó trả thù cho anh Huy ! bọn đàn em Thắng xoăn vẫn đang còn rất hiếu chiến sau vụ hạ gục đồng bọn của Trung “quay” ở bên ngoài.
Đưa mắt liếc nhìn toàn bộ căn phòng, Trung “quay” chợt ngạc nhiên khi không thấy Thành “ba tai” tên sát thủ đầu trọc thường đi cùng với Thắng “xoăn” ở đâu. Linh tính mách bảo cho Trung, có lẽ Thành đang đi xử lý Tâm “ma xó”.
- Thắng “xoăn”, thằng đàn em thân tín của mày hôm nay bị ốm hay sao mà không thấy nó góp mặt ? hay là nó sợ quá trốn về Nam Định rồi ?
Nghe lời khiêu khích, Thắng xoăn dõng dạc tuyên bố :
- Hôm nay tao chưa giết được thằng Nam “lùn” nhưng thằng Tâm “ma xó” thì không thoát được đâu !
“Đúng như mình nghĩ, vậy là bọn chúng đã biết Tâm đang ở đâu…nhưng phải làm sao để nó khai ra bây giờ ??”
Giữa lúc Trung “quay” đang còn miên man với dòng suy nghĩ thì một giọng nói cất lên khiến tất cả đều cảm thấy sững sờ…
- Cậu ấy đang ở khu xóm nghèo Làng chài ! đưa thằng nhóc tên là Quang về dự đám tang mẹ nó rồi…
Người đang nói là Giang “tổng đài” ! gã đã quay trở về từ đám tang của em vợ là Hải “khùng” !
- Tất cả cũng buông vũ khí đi, toàn bộ khu này đã bị người của tôi bao vây, muốn thoát cũng không thoát được đâu !
Ngay sau câu nói của Giang “tổng đài” tiếng còi rú của xe cảnh sát cũng đã vang lên ! ngay lập tức Quân “quế” xô mạnh đám đàn em đi bên cạnh Giang rồi lao người xuống tầng 2…
Thấy tình hình nguy cấp, Thắng “xoăn” cũng bỏ trốn ra phía cửa sau, hắn nhìn xung quanh : không lan can, không đường ống nước…nhưng vẫn còn một lối thoát là cây bàng bên dưới ! tên giang hồ đàn em của Huy “long” không cần nghĩ nhiều phi thật mạnh ra bên ngoài, cố với hai tay để bám vào được một cành cây !
Trung quay lao vội theo…nhưng không thể làm được gì, chỉ kịp nhìn thấy Thắng xoăn ùa vào đám đông chạy mất, cú ngã vừa rồi dường như đã làm hắn bị thương !
Ngay sau đó lực lượng cảnh sát 113 cũng xuất hiện ! biết không thể trốn thoát, bọn đàn em của Huy “long” lần lượt buông vũ khí, Trung úy Lê Long là người lên tiếng trước tiên :
- Trung “quay” đứng im – cảnh sát đã bao vây nơi này ! cậu không thoát được đâu…
Tất nhiên là Trung chẳng hề có ý định chạy trốn, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Nam lùn và tránh thương vong đáng tiếc cho anh em ! đến lúc này thì Trung cũng đã phần nào hoàn thành tâm niệm của Duy “báo”. Gã chỉ tiếc là không thể bắt được tên sát thủ nguy hiểm Thắng “xoăn” về chịu tội !
- Cán bộ ! em tôi là Tâm đang gặp nguy hiểm, còn một đội nữa của bọn Huy “long” đang vây bắt nó ở xóm Làng chài…
Thế nhưng có vẻ như lời nói của Trung chẳng ảnh hưởng gì đến trung úy Lê Long, gã vẫn ra lệnh cho lực lượng cảnh sát còng tay tất cả những người có liên quan giải về đồn để thẩm vấn, bất giác Lê Long hỏi thêm một câu khi nhìn thấy hình nộm ở trên giường :
- Bọn mày đem giấu đồng bọn đâu rồi ?
Trung hất cằm về phía giường, mỉa mai : Cán bộ tìm đi, không thấy sao ?
- Tôi không đùa với cậu ! Nam “lùn” đâu ?
- Tôi không giấu đi đâu cả, cậu ấy ở dưới gầm giường ! cán bộ không thấy chai nước truyền vẫn đang cắm ở dưới đấy sao ?
Lê Long cho người tháo ga giường… đúng là một nơi ẩn náu tuyệt vời, Nam “lùn” vẫn đang nằm bất động trên một tấm đệm, hắn vẫn đang thở ô xy và mọi dây cắm đều được luồn qua khe giường một cách tài tình…
Chuyên án BV2 như vậy là đã thành công !
Cũng trong lúc này, Quân “quế” đã lấy được xe máy, nhằm hướng xóm nghèo Làng chài lao vụt đi…
… Trước đây cứ mỗi lần nghĩ đến hai chữ “giang hồ”, ai cũng cho rằng đó là một kiếp sống lang bạc, một cuộc sống chỉ có dao, kiếm, đâm chém và tù tội, chẳng mấy ai thiện cảm với những tên giang hồ, xã hội cũng không cần đến những tên giang hồ, công an thì luôn dòm ngó để ý đến những kẻ nằm trong danh sách đen này, nhưng xét cho cùng thì giang hồ cũng là “người”, họ cũng có cuộc sống như bao người khác – chỉ có điều nó sóng gió hơn rất nhiều mà thôi.
Ngay từ khi bước chân vào cuộc sống này, Tâm đã nhận ra rất nhiều điều, để tồn tại được, bạn phải mạnh và phải nhanh hơn tất cả những người khác, sử dụng trái tim ít thôi và hãy làm việc theo lý trí ! Sự rèn luyện gian khổ trong suốt 8 năm, đã mang lại cho gã thanh niên nặng chưa đến 54kg này một khả năng hơn người, đó là “chiến đấu” !
Lúc này đây, dưới ánh đèn vàng le lói của chiếc bóng đèn 25w chỉ đủ chiếu sáng một góc sân, Tâm “ma xó” đang bị vây bởi 8 tên đàn em của Huy “long”, tên bản lĩnh nhất là Thành “ba tai” đã nhặt lại được thanh kiếm và chuẩn bị cho một đợt tấn công khác.
Tâm cứ thế lùi dần, lùi dần về phía mấy chiếc ống nước – nơi mà bọn trẻ con thường ngồi xem bóng đá hoặc chơi trốn tìm, đến khi lưng chạm vào thành ống, Tâm biết là đã hết đường lùi. Lúc này Thành “ba tai” mới lên tiếng:
- Tao chưa bao giờ gặp một thằng nào ra đòn nhanh như mày, nhưng xui cho mày là mày chỉ có một mình, còn bọn tao có đến 8 người, mày chịu chết đi là vừa…thằng chó chết !!
Tâm nhíu mày, xoáy đôi mắt thẳng vào Thành “ba tai” – cái nhìn sắc lạnh của Tâm khiến Thành có đôi chút sợ hãi, đôi mắt đó giống như của một con mãnh thú đang chuẩn bị vồ mồi chứ không phải là của một kẻ sợ chết đang run sợ…
Từ trong ống nước, Tâm “ma xó” rút ra chiếc côn hai khúc, thứ vũ khí mà y đã giấu ở nơi này phòng những khi có chuyện xảy ra. Một tay lột toang chiếc áo sơ mi ném xuống đất, lúc này Tâm chỉ còn mặc độc nguyên chiếc áo ba lỗ màu đen, dù cơ thế hơi gầy nhưng nếu nhìn kỹ, đôi bàn tay của Tâm thực sự rắn chắc.
Cái đầu nghiêng hẳn sang một bên, Thành ba tai thắc mắc :
- Mẹ kiếp ! nó lấy đâu ra cái thứ này vậy ?
Tâm cười nhạt :
- Cướp được trong một vụ đánh nhau ! còn của ai thì không biết !
- Mày định chơi với bọn tao bằng cái thứ này à ? anh em…lên ! chém chết mẹ nó đi…
Có lẽ đây sẽ là một trong những trận đánh lớn nhất và quan trọng nhất của Tâm từ trước đến nay, dù có tài giỏi đến đâu thì Tâm cũng biết, một mình y khó có thể đánh bại cùng một lúc cả 8 tên, nhưng gã sẽ không bao giờ chịu đầu hàng, dù có chết cũng phải chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, nghĩ đến những người đã bị Huy “long” và bọn đàn em hãm hại, trong đó có anh Minh nhí, Nam “lùn”, Tuấn “béo”, Quang “rùa” và bà Thùy là người mà Tâm vô cùng yêu quý…lửa căm hận trong con quỷ của Tâm lại bùng phát lên…gã ma xó hét một câu thật lớn phá tan toàn bộ sự im lặng của màn đêm :
- Đền mạng cho tao !!!
!!! BỐP !!! cú đánh đầu tiên của Tâm nhằm thẳng vào mặt của một tên gần nhất, khiến tên này sái quai hàm vứt cả dao nằm lăn lộn dưới đất…bọn còn lại thấy đồng đội bị đánh thì điên tiết xông lên, tiếng dao, tiếng kiếm va vào khúc côn vang lên chat chát, giữa sân bóng, một trận huyết chiến thực sự đang diễn ra…
Cũng trong lúc này, chiếc xe Dream chở Quân “quế” đang phi hết mã lực về phía xóm nghèo, linh tính của hắn cho biết là đàn anh Tâm “ma xó” đang xảy ra chuyện, trong số các anh em lúc nãy ở trên tầng 3 của bệnh viện, chỉ có duy nhất một mình Quân là thoát được ra ngoài, và cũng chỉ có hắn là có thể cứu nguy kịp thời được cho Tâm mà thôi !
Bến tầu Thủy Sơn
Cũng trong lúc này, tại bến tầu Thủy Sơn chuyên án TS1 do thiếu tá Trần Minh đích thân chỉ huy cũng đang chuẩn bị được diễn ra, sự xuất hiện của Hiếu “đen” và lão Hoàng “sắt” 2 nhân vật chủ chốt của vụ buôn bán là bước ngoặt quan trọng nhất của chiến dịch đêm nay. Lúc này chỉ cần số hàng thuốc lắc ecstasy được mang ra trao đổi, ngay lập tức lực lượng công an sẽ ập vào khống chế tất cả và bắt giữ bất kỳ ai có liên quan.
Lúc này có thêm hai chiếc ô tô nữa xuất hiện, đây chắc chắn là khách hàng đến từ Nam Định và Hải Phòng của lão Hoàng sắt, để tiện cho việc buôn bán một số bọn đản em được Hiếu đen phái ra bên ngoài canh giữ, dù đã rất cẩn thận tuy nhiên chắc chắn tên này không thể ngờ được là từ đằng xa, thiếu tá Trần Minh đang lặng lẽ quan sát tất cả những động tĩnh của bọn chúng và chờ thởi cơ để ra tay.
Cuộc nói chuyện diễn ra khá nhanh, sau một vài ba câu, có vẻ như những đối tượng mua hàng đã đồng ý và chấp nhận thanh toán bằng tiền mặt. Lão Hoàng “sắt” búng tay ra hiệu và Hiếu đen ngay lập tức quay về phía cốp xe…Cũng trong lúc này thiếu tá Trần Minh ra lệnh, chỉ cần xác nhận hàng mà tên Hiếu đen mang ra là thuốc lắc ecstasy, cả 3 nhóm phục kích ở 3 hướng sẽ cùng ập vào.
Cuối cùng thì chiếc valy cũng đã được mang ra, Hiếu đen đặt lên mui xe ô tô của bọn Hải Phòng, rồi từ từ mở khóa, lúc này có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bên trong chiếc valy, tất cả đều muốn xác minh liệu đó có phải là thuốc lắc ecstasy hay không, nhưng làm thế nào để thiếu tá Trần Minh từ một khoảng cách xa như vậy xác nhận được chính xác bên trong chiếc valy này chứa gì ? Tất nhiên Trần Minh không nhìn mà ông chờ đợi một tín hiệu ! tín hiệu đó đến từ một cảnh sát nằm vùng !
3 giây sau khi chiếc valy được mở ra, tín hiệu ngay lập tức được thông báo và thiếu tá Trần Minh là người trực tiếp ra lệnh vây bắt các đối tượng. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên khiến lão Hoàng sắt và bọn đàn em vô cùng hoang mang, chúng lao vội lên xe định bỏ trốn nhưng đã muộn. Từ các hướng của bến tầu Thủy Sơn lực lượng cảnh sát cơ động đã rất nhanh ập vào khống chế toàn bộ hiện trường…
Hiếu đen vẫn là tên lỳ lợm nhất, hắn chưa chịu đầu hàng dễ như vậy, khóa vội chiếc valy, Hiếu rút khẩu Colt từ trong thắt lưng rồi khống chế một tên của bọn Hải Phòng làm con tin.
- Mẹ kiếp !! bọn mày mà bước lại đây, tao bắn nát đầu thằng này !!
Đáp lại sự kích động của tên tội phạm nguy hiểm, đội trưởng đội cơ động Phạm Quang Anh ngay lập tức trả lời :
- Hiếu “đen” !! toàn bộ khu này đã bị công an bao vây, mày không còn đường thoát đâu, khôn hồn thì buông vũ khí đầu hàng đi !
- Có chết tao cũng sẽ không ngồi tù ! bọn mày lui cả lại ngay…
Bây giờ thiếu tá Trần Minh mới xuất hiện :
- Nếu không muốn ngồi tù thì đừng làm việc gì trái pháp luật, cậu dùng súng bắn người, tội sẽ càng chồng lên tội, lúc đó án dành cho cậu sẽ không phải là ngồi tù nữa đâu !
Ngay sau đó, Trần Minh đưa mắt quay sang người quen cũ :
- Chúng ta lại gặp nhau, cũng đã lâu rồi đấy chứ, phải không ông Hoàng ?
Hoàng “sắt” không thể ngờ được rằng phi vụ buôn bán của gã lại đổ bể vào phút cuối chỉ vì sự chủ quan, hắn tưởng đêm nay cảnh sát sẽ phải điên đầu với vụ án tại bệnh viện đa khoa tỉnh, vậy mà tên thiếu tá công an Trần Minh vẫn bám theo hắn như hình với bóng, 10 năm trước khi mới chỉ là anh thiếu úy công an, Trần Minh đã có dịp đụng độ với Hoàng “sắt” khi đó đang là kẻ cầm đầu giới giang hồ. Vụ vây bắt đã không thành công khi có người báo tin trước cho Hoàng “sắt”, thậm chí thiếu úy Trần Minh còn phải nhận một viên đạn vào vai phải và phải nằm bệnh viện gần 2 tuần lễ, vụ án sau đó được chuyển cho tổ chuyên án khác và khép lại khi không có bất kỳ một bằng chứng nào để khởi tố.
- Thiếu tá Trần Minh, lại là ông sao ? có vẻ như chưa bắt được tôi thì ông không cam chịu làm công an thì phải ? Hoàng sắt thở dài ngao ngán !
- 10 năm trước ông đã thoát được do sai lầm của ban chuyên án, nhưng hôm nay thì có lẽ ông không còn đường nào để chạy nữa rồi…
Nghe những lời này, Hoàng “sắt” thở dài, ngẩng đầu lên trời, giọng buồn bã :
- Cả một đời lăn lộn chốn giang hồ, có một đứa con trai duy nhất thì ông trời đã bắt nó đi, tôi cũng chẳng còn thiết điều gì nữa, ngày hôm nay ra như thế này, có lẽ cũng là ý trời cả thôi…Hiếu “đen”, buông súng đi ! không thoát được đâu…
Những lời nói của Hoàng “sắt” ngay lập tức thu về kết quả, tên sát thủ Hiếu “đen” gục mặt xuống đất, ném valy và khẩu súng về phía cảnh sát, ôm đầu chịu tội…
Chuyên án TS1 như vậy là đã thành công !
Xóm Làng Chài
Trận chiến ở xóm nghèo giữa Tâm “ma xó” và bọn đàn em của Huy “long” cũng sắp đến hồi kết thúc ! có lẽ Thành “ba tai” sẽ không bao giờ tin được rằng lần này hắn tiếp tục thất bại trước Tâm dù đã mang theo đến 7 người, những cú ra đòn của Tâm mỗi lúc một nhanh hơn và mạnh mẽ hơn khiến máu của hắn và bọn đàn em dính đầy trên chiếc nhị khúc côn của Tâm. Lúc này chỉ còn lại duy nhất Thành ba tai và một tên đàn em, 6 tên còn lại đã bị đo ván sau khi phải nhận những cú đánh rất mạnh vào mặt. Nhưng ở bên kia chiến tuyến, Tâm “ma xó” cũng đã bắt đầu thấm mệt và dần cảm nhận được những vết thương ở trên cơ thể mình, tuy nhiên gã vẫn đủ sức để giải quyết nốt tên sát thủ Nam Định. Ném chiếc côn qua một bên, Tâm nhặt lại con dao găm quen thuộc của mình, ý định sẽ chơi solo với Thành ba tai.
“Đéo dùng sức được với mày thì tao sẽ dùng mưu …để rồi xem”, Thành “ba tai” cũng lầm lỳ xách kiếm ngồi dậy, tên đàn em đứng sát bên cạnh, lo lắng :
- Bây giờ sao anh ? Hay là…em đi gọi thêm người ?
- Mày sợ à ? Nó bắt đầu mệt rồi, tao với mày cùng xông vào một lúc là nó toi ngay…Lên đi !
Thành ba tai và tên đàn em cứ thế lững thững bước lên phía trước, 2 con kiếm dài vẫn đang kéo lê trên mặt đất, trong khi đó Tâm “ma xó” không chút e sợ, hiên ngang chờ đợi bọn chúng xông vào. Con dao găm được gã cầm ngay trước ngực…
Nhưng khi 2 bên chỉ còn cách nhau vài ba mét, bất ngờ Thành ba tai đạp thật mạnh vào lưng tên đàn em khiến tên này mất đà lao người về phía trước, toàn bộ mặt của tên này nhằm thẳng vào con dao găm của Tâm…hành động khốn nạn của Thành ba tai khiến Tâm vô cùng sững sờ, gã vội thu con dao lại rồi dùng tay quăng tên này qua một bên, nhưng khi còn chưa kịp định hình lại chuyện gì vừa diễn ra thì từ đằng sau lưng tên đàn em, Thành ba tai đã xuất hiện rất nhanh, con kiếm trên tay hắn chém một đường rất nhanh từ trên cao xuống trúng vào bả vai của Tâm…đường chém mạnh đến nỗi làm cho máu từ vết thương phụt lên thành từng dòng !
Tâm gục hoàn toàn xuống đất, cánh tay không còn chút sức lực nào và làm rơi mất con dao găm, nhưng gã ma xó vẫn cố gắng dùng tay trái, cố để với lấy con dao, chỉ có điều Thành “ba tai” đã xuất hiện, dẫm chặt vào tay Tâm:
- Mày chỉ được cái sức giỏi, còn về mưu thì mày còn kém tao rất xa con ạ !
Tâm không nói gì, hành động bất nhân của Thành, có lẽ cả đời Tâm cũng không làm được…
Thành xoay gầm giầy, xoáy thật mạnh vào vết thương trên cổ tay Tâm, miệng gằn lên từng tiếng :
- Mẹ kiếp ! mày tưởng mày là ai ? cho mày chết, cho mày chết này…
Cứ sau mỗi lần tên đầu trọc Nam Định nói cái câu “cho mày chết” là một lần hắn sút vào ngực, vào mặt và vào bụng của Tâm…cho đến khi thấy Tâm hoàn toàn gục hẳn, hắn mới cười nhếch mép :
- Tao chưa cho mày chết dễ dàng vậy đâu ! mở mắt ra đi nào…vừa nói hắn vừa nắm tóc Tâm kéo lê thật mạnh trên mặt đất !!!
Tên đàn em lúc nãy thoát khỏi con dao găm của Tâm, giờ mới hoàn hồn trở lại, hắn đứng trơ trơ nhìn cảnh Thành “ba tai” đang hành hạ Tâm “ma xó” mà thấy lạnh toát cả người…
Nhặt con dao găm của Tâm lên, Thành ba tai quyết định sẽ kết liễu đối thủ lớn nhất của mình, nhưng trước khi làm việc này, theo thói quen hắn sẽ phải cắt một bên tai của Tâm để ghi lại thành tích…
Tên đàn em bây giờ thì đã đứng khoanh tay và chờ đợi cảnh tượng Tâm “ma xó” chuẩn bị đền mạng cho đại ca Huy Long !
- Giết nó đi anh Thành…giết nó trả thù cho đại ca !!!
Thành ba tai nhìn vào gương mặt bê bết máu của Tâm rồi hắn ngước mắt lên nhìn trời cười sảng khoái…con dao găm được giơ lên cao !!!
Nhưng khi hắn chưa kịp làm gì thì tiếng xe máy ở đâu đã xuất hiện và chỉ chưa đầy vài giây sau, đèn xe đã làm chói mắt gã sát thủ Nam Định khiến hắn phải đưa một tay lên che mắt, từ cái ngõ nhỏ dẫn vào xóm nghèo, Quân “quế” lao vụt xe vào giữa sân bóng khiến tên đàn em phải vội vàng né tránh, cú lao mạnh đến nỗi khiến Thành “ba tai” cuống quýt nhẩy sang một bên và đánh mất cơ hội xử lý Tâm “ma xó”… Chiếc xe mất đà, đổ ầm xuống đất, Quân quế lao vội ra ngoài, lăn lộn mấy vòng trên không trước khi rơi mạnh xuống bãi cỏ, nhưng ngay lập tức gã đã bật dậy rồi lao về phía Tâm…
còn nữa