Một giọt nước lăn dài trên ô cửa kính và hoà tan vào cơn mưa lát đát ngoài kia. Từng hạt mưa một lúc nặng trỉu, tiếng rì rầm của giọt mưa rơi ngoài hiên, bầu trời trở thành một màu xám xịt cô đặc, tôi…..tôi vẫn ngồi nhâm nhi ly cafe nóng không đường như mọi ngày. Nhưng hôm nay trong căn nhà tôi lại có thêm một bóng người lùm xùm trong chiếc áo rộng thùng thình cứ đi qua rồi đi lại, vẻ mặt khó chịu nhìn tôi. Tôi thì cứ như một bóng cây ven đường nhâm nhi với ly nước và xem một bộ phim hay.
- trời ơi sau mưa vậy trời – con nhỏ la ó é
- thì mưa chứ gì. Zị cũng hỏi – tôi thở dài đáp
- ai hỏi mà trả lời – con nhỏ xù lông lên
Tiếng mưa vẫn tí tách không ngừng, ngoài kia gió vẫn thổi mạnh, kiểu này là bảo luôn chứ mưa gì hả trời, con nhỏ cứ đi đi lại lại hai con mắt đăm chiu, lâu lâu lại thở dài. Con nhỏ ngồi phịch xuống kế cạnh tôi rồi nhướng mài lên hỏi
- ê tên gì – tỉnh bơ luôn
- hỏi chi – tôi đáp
- mai mốt đi báo công an chứ chi – con nhỏ ương ngạnh lên
- Minh – tôi đáp
- ừ
- ừ
Không gian lại tỉnh lặng chỉ còn tiếng ro ro của chiếc quạt trên trần, không biết từ lúc nào mà con nhỏ đả tựa vào vai tôi ngủ ngon lành, gương mặt tinh quá nhìn cực kì dễ ghét khi ngủ. Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi má hồng hồng đó, nước mắt của một người lại tiếp tục hoà vào theo làn mưa ngoài hiên. Tôi ghét mưa, tôi cực kì ghét nó. Mưa cứ rơi ngay lúc tôi buồn, ngay lúc tôi chán chường nhất với cuộc sống hiện tại, tôi vẫn im bặt mặt cho con ngủ trên đôi vai không đủ rộng của tôi. Đả bao nhiêu người con gái đả tựa vào đây, nhưng rồi đôi vai này không đủ sức để trở che để bảo về rồi cũng đả xụp xuống và vuột mất người đó. Giờ lại có thêm một người khác lại tựa vào đôi vai này, và nhất là có một giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt đó. Nước mắt à, bao lâu rồi nhỉ, bao lâu tôi không có nước mắt rồi, chắc nó cũng đả khô cạn mất rồi còn đâu. Nhẹ nhàng đưa tay chầm chậm lao đi giọt nước mắt khô động kia, bốp…….con nhỏ đánh vào tay tôi một tay quẹt nước mắt khịch khịc, một tay chỉ thẳng vào mặt tôi.
- làm gì đó thằng biến thái – chữi không nhân từ luôn
- ừ
- tôi hỏi làm gì sao lại trả lời Ừ – nhỏ gặn hỏi
- không làm gì cả – tôi thở dài
- đừng có nói dối
- không nói dối
Tôi đáp rồi bật dậy bước vào nhà bếp pha tiếp ly cafe mới, từng gịot từng giọt rơi nhẹ xuống cái ly thuỷ tinh kia, con nhỏ đứng sau tôi hầm hừ y chang con mèo bị cướp lấy con cá.
- nhìn gì ? – tôi hỏi
- gì là gì ? – con nhỏ hỏi ngược lại
- ừ
- ừ cái gì mà ừ
Tôi lặng thinh tiếp tục nhìn ly cafe đang dân lên
- hết mưa rồi
- ừ
- đi mua sách coi, hứa rồi – con nhỏ kéo tôi đứng dậy
- à ừ thay đồ đi – tôi nói
- thay rồi – nhỏ đáp
- ừ đợi chút đi
- không
- uống li cafe này cái rồi đi – tôi nói
Con nhỏ chụp cái ly cafe uống cái ực , rồi đặt lên chổ củ nhìn tôi rồi nói
- r..ồ..i..đó…đ..i .đư.ợc..chưa….
Mặt con nhỏ nhăn nhó nhìn buồn cười không chịu được, đúng là cái thứ bướng bỉnh, muốn gì là phải làm cho được, tôi cười nhạt một cái xoa xoa cái đầu con nhỏ , rồi tiến lại tủ lạnh đeo hộp Vinamilk 100% nguyên chất đưa cho con nhỏ.
- uống đi
- khô..ng..cần – con nhỏ lấp bấp
- uống nhanh lên, cái thứ lì lợm – tôi ngiêm giọng
- ừ
Nhỏ chụp lấy rồi uống ừng ực, tôi nhìn nhỏ cười cười, lâu lắm rồi tôi mới gặp một đứa có cái tính bướng bỉnh cở này. Nhỏ chùi mép mà vẫn còn dính sữa trên mặt nhìn tôi, tôi vội lao thì con nhỏ gạt tay ra
- làm gì đó
- yên coi
Tôi túm lấy con nhỏ rồi lao vết sữa dính trên mặt, khoá cửa cẩn thận xong tôi đưa con nhỏ cái nón bảo hiểm đôi cho con nhỏ đội
- đội vào – tôi nói
- rồi
Phi trên chiếc xe của mình, mưa vẫn còn rơi lát đát, không khí se lạnh , từng vệt nước bắng tung toé hai bên đường khi tôi chạy qua
- zì mà bảo hết mưa à – tôi quay lại hỏi
- không biết – con nhỏ đáp tỉnh bơ
Tôi thở dài rồi đề gas chạy tiếp, không biết mặt tôi có dính lọ không hay sữa còn dính trên mặt con nhỏ hay sao mà người ta nhìn tôi cười cười bí ẩn. lắc lắc đầu vài cái rồi chạy ngay đến nhà sách, má ơi đông quá.
- qua siêu thị đi – con nhỏ nói
- ừ
Lạng vòng vòng một lúc rồi rẽ vào một siêu thị gần đấy, tôi gữi xe xong rồi bước lạch cạch vào trong, trời đả lạnh vừa vào thì gặp ngay máy lạnh khiến teo cả chym. Thở dài định đi tiếp thì thấy con nhỏ đang đứng chổ kia làm cái gì đó, tôi bước lại khều khêù
- đi mua sách hay đi chơi
- đi mua sách
- vậy thì đi nhanh lên – tôi xóc nách con nhỏ đi.
Con nhỏ quẹo qua chổ sách vở còn tôi thì quẹo qua chổ quần áo, quay quay một lúc thì cũng chẵng biết mua bộ nào cho con nhỏ quỹ này. Lý do là chả biết nó mặt size gì nữa.
- anh cần em giúp k ạ – tiếng nhỏ nào đó vang lên
A đây rồi tướng tá cũng giống giống không xi nhê nhau mấy, tôi chụp lấy áo rồi ím ngay vào người nhỏ kia. Con nhỏ này ấp a ấp úng gương mặt đỏ gất, tôi cũng chả quan tâm mấy cho lắm, chọn qua chọn lại cuối cùng cũng được mấy bộ tôi thở dài mệt mõi
- cám ơn nha – tôi nói với nhỏ kia
- dạ hông có gì – so với con kia thì tính tình một trời một vựt.
Ôm cái đống đồ trên tay ra quày tính tiền tỉnh bơ trước sự ngỡ ngàng của thiên hạ,
- ” thằng này gay hã ta ”
Con nhỏ thu ngân cứ nhìn tôi cười khúc khích, bộ tôi giống thằng hề lắm hã ta. Tính xong cho vào bọc sách tòn ten ra chổ con nhỏ đang loay hoay vơi đống sách cao vời vợi
- rồi chưa
- rồi – con nhỏ đáp
Nhìn cái đống sách mà tôi phát nãn, lúc trước học cấp 3 lớp 11 khiến tôi muốn phát điên vậy, giờ lại gặp.
- có sài k mà mua lắm thế
- kệ tôi – nhỏ đáp
Tính tiền xong là tôi phi ra khỏi siêi thị và chạy về
- quẹo qua quận 7 đi – con nhỏ nói
- chi ? – tôi hỏi
- quẹo đi đồ lì lợm.
Chạy qua chổ con nhỏ chỉ thị là nguyên một dãy nhà cao vời vợi đẹp nói chung là vl, ai cũng ao ươt chắc anh em cũng biết là chổ nào.
Chừng 15 phút sau con nhỏ quay lại với cái bị đồ trên tay.
- đi
- ừ
Chạy ngay về nhà thở dài một tiếng, tôi ôm đồ vào rồi thẩy bọc đồ cho con nhỏ
- mua cho đó
- gì thế
- quần áo, quần xì , áo vú – chém chút đừng ngỉ bậy chỉ nói quần áo thôi
- không cần
- ừ
Để mặt con nhỏ ở đó loay hoay , tôi phi thẳng lên giường và chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
- ê..ê..e.e.e.ê – ai đó nói vọng
- gì thế – tôi ngóc đầu dậy
- xuống ăn cơm thằng khốn nạn.
Ngơ ngơ ngác ngác cố trường dậy nhìn con nhỏ, nhỏ đứng chống nạnh nhìn tôi hằm hừ, con nhỏ mới nói gì thế nhỉ
- gì ?
- xuống ăn cơm. – con nhỏ cằm cái muỗng bới cơm chỉ chỏ nhìn tôi
- cái gì ? – tôi bật đứng dậy ngơ ngát
- đấm vô mặt bây giờ chứ gì – con nhỏ chọi nguyên cái muỗng vào mặt tôi
Bốp….trúng ngay mặt cái bốp, tôi nhăn nhó thở dài rồi bước xuống giường, con nhỏ đi đằng trước miệng lãm nhãm cái gì đó không rõ. Bước cọc cạch xuống nhà mà lòng tôi cứ ngẫm ngĩ đăm chiu, má ơi con nhỏ này có biết nấu ăn không vậy trời, tôi ngồi bẹp xuống ghế ngơ ngơ ngác ngác nhìn cái đống đồ ăn đang bóc khói dưới bàn. Nhìn qua nhìn lại có 3 món, nhưng mà món nào món nấy nhìn là lạnh xương sống hết cả lên, cái dĩa hột vịt chiên xàm xít đen thùi lùi. Cái nồi cá kho thì nhìn được được một chút, tô canh bí thì nhìn cũng được. Hít hà cố gượng tay run lặp cặp gắp cái miếng hột vịt đen xì lì lên cho và miệng nhai, một cảm giác đắng ngét tê buốt khiến tôi điếng người lên, quằn quại một lúc cũng nuốt vào thở hồng hộc.
- làm cái mặt đó là sao – con nhỏ hỏi
- gì?
- bộ đíếc à – con nhỏ xù lên
- ừ – tôi thở dài
- ừ cái gì mà ừ – nhỏ nhìn xoáy vào mắt tôi
- thì ừ chứ gì
Quẹt lấy một ít nước của tô cá kho vào tô, một cảm giác lâng lâng như đang bơi lội ở thái bình dương bao phủ lấy tôi, một sự mặn mà đến tinh khiết. Không đợi gì thêm tôi đứng phắt dậy nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tỉnh, nốc nguyên ca nước vào miệng cho vơi đi sự mặn mà của nước mắt. Con nhỏ quay lại nhìn về phía tôi ngơ ngác, tôi cũng phớt lờ sự ngơ ngát đó ôm cái tô canh kia đem đi nấu lại, lần này thì lạt nhách luôn, tôi thở dài rồi nấu lại. Khui cọc cạch một hộp cá mồi thêm rồi ôm ra bàn. Tôi kéo phần cá kho với hột vịt về mình, còn hai cái kia thì đẩy sang cho con nhỏ
- làm ơn mai mốt đói thì kêu tôi, tôi làm cho ăn.
- không thích – tỉnh bơ luôn
- không thích thì nấu mì ăn đi – tôi thở dài
- ừ
Con nhỏ ăn lấy tô canh tôi vừa mới nêm lại gật gù cười tít mắt, lần đầu tiên tôi mới thấy con nhỏ cười à nge, nhìn y chang con nít vậy .
- nhìn gì mà nhìn, đâm cho đuôi luôn bây giờ chứ nhìn – con nhỏ hầm hừ
- ờ…..
- ờ gì mà ờ
- ăn đi nhiều chuyện quá….- tôi thở dài
Cố ăn hết cái đống con nhỏ làm mém tí tôi ngộ độc luôn rồi, miệng tôi bây giờ vẫn còn tê buốt vì mặn . Không biết con nhỏ này nó làm món cá này có đổ hết chai nước mắm của tôi không ta.
Tối…….từng ngọn đèn bừng sáng lên trong mọi ngóc ngách của cái thành phố xa hoa này, tôi thở dài lâng lư một bản nhạc trịnh buồn và tách cafe nóng trên tay. Sài gòn vẫn cứ thế, nó vẫn sằm uất như thế, đó đến giờ tôi chưa bao giờ thấy sài gòn ngừng ngỉ chút nào cả. Gió nhẹ nhàng lướt qua những khe cửa nhỏ vào nhà, ngồi ngay phòng khách tôi tựa người nhìn ra ngoài kia, từng nốt nhạc trầm vẫn ngân nga thoang thoảng. Dòng người đông đúc chen chút ngoài kia, tiếng nói cười, tiếng động cơ , tiếng xột xạt của những tán lá rơi rụng xuống mặt đường hoà trộn nên một thứ rất riêng của sài gòn.
Tiếng bước chân nhè nhẹ trên từng bật cầu thang vang lên khe khẽ, vội quay người lại nhìn dẫu biết đó là con nhỏ, nhưng tôi vẫn muốn biết nó đang làm gì. Thì ra là vừa mới tắm xong, đầu cổ vẫn còn ướt nhẹp tay thì cầm lấy cái khăn quơ quơ hát vu vơ bài gì đó. Nhưng điều ngạc nhiên trong mắt tôi là con nhỏ mặt cái bồ đồ màu đỏ tôi mua cho lúc sáng.
- nói k thích sao giờ mặt thế – tôi vừa nhâm nhi tách cafe vừa nói
- kệ tôi – con nhỏ phụng phịu hai cái má
- thì ai quan tâm đâu mà kêu kệ – tôi xoắn lại
- ơ…..
- ơ cái gì mà ơ. Chừng nào vào học
- hỏi làm gì
- hỏi cho biết
- biết làm gì
- biết để biết chứ gì, ngộ…..- tôi thở dài
- có đi học đâu mà hỏi làm gì
- học trường nào
- trường Abc – nhỏ đáp
- à cũng gần – tôi cười nhạt
- à ừ……
- mà tên gì thế – tôi hỏi
- không biết
- không biết vậy tôi đặt ngen
- ừ
- hello kitty nge
- ghét nhất cái tên đó
Lại dối lòng mặt quần lót hello kitty mà bảo ghét là sao nhỉ, hay là tại ghét nên để nó ở phần dưới , chắc là vậy
- vậy sao mặt quần lót có chữ đó – tôi cười đểu
- nói gì?.nói lại nge coi – con nhỏ xù lên
- không gì – tôi vẫn còn cười
- tên Tuyền – con nhỏ nói
- ai hỏi mà trả lời – tôi quay lại nhìn
- nói vu vơ không được à – con nhỏ lấp bấp
- à mà sáng tự đi ăn được không hay để tôi nấu cho – tôi hỏi
- không biết
- ừ ngu mà lấy gì biết – tôi thở dài
Lần này hẵn hoi là một cái gối bay thẳng vào đầu tôi không ngần ngại, cái con nhỏ này dữ thế không biết
- ghét nhất mấy ai chữi tôi ngu
- ừ thì người ngu ghét bị chữi ngu phải rồi – tôi cười
Thêm một cái gối bay lại, tôi nhanh tay chụp lấy và chọi vô mặt con nhỏ, tất nhiên là ngay đầu không tránh khỏi. Tôi cười rồi quay lại ngắm đêm, mặt kệ đằng sau lao luồng sát khí nặng trỉu, trời cũng đả khuya 9h đêm rồi, tôi vẫn ngồi đó còn con nhỏ thì lọc cọc gì đó sau bếp. Không biết lại phá gì nữa đây, ly cafe cũng đả cạn, điếu thuốc cũng sắp tàn. Bước ra sau bếp trên miệng là điếu thuốc đang cháy rực kia. Vừa thấy tôi là con nhỏ chụp điếu thuốc quăng vào thùng không ngĩ ngợi.
- làm gì thế – tôi ngơ nga
- cấm hút thuốc
- ừ
Tôi nhìn ra đằng sau con nhỏ thì ra là đang pha cafe.
- con gái mà uống cafe à – tôi hỏi
- không cần biết – đúng là cái thứ bướng bỉnh
- cho xin miếng coi – tôi chìa cái ly ra
- tự pha ên đi
- không thích
- không thích thì nhịn đi – ngang như cua luôn
- ừ
Thở dài định pha thì hết nước nóng hài thôi thì nhịn vậy, con nhỏ ôm li sữa bước lên nhà trước bỏ lại cái li cafe sánh lóng lánh, cái này là pha cho tôi chứ pha cho ai mà còn bày đặt . Khẽ cười một cái rồi bước lên nhà trước tiếp tục, con nhỏ đang loay hoay với cái cuốn tạp chí trên bàn.
- khuya rồi lên ngủ đi – tôi nói
- không thích
- không thích cũng phải đi, đồ lì lợm
Tôi dựt cái cuốn tạp chí lại đuổi con nhỏ lên phòng, con nhỏ mặt xụ xuống vùng vằn quăng ném một chút cũng đi lên, tôi thở dài rồi uống cafe một chút rồi cũng đi ngủ
6h Sáng
Từng ánh nắng buổi sáng bừng lên, ông mặt trời cũng đả thức dậy sau những toà nhà cao vời vợi kia, vẫn cái không gian quen thuộc như ngày này, tôi nhanh đi tắm rữa rồi thay đồ bước xuống dưới nhà. Lần đầu tiên tôi thức sớm để làm bửa sáng cho người khác, bình thường thì ra đường dọng cho ổ bánh mì với li cafe là ok. Chiên một cái hôt vịp ốp la với hâm lại ổ bánh mì + lon cá mồi với li sữa nóng đặt trên bàn. Với tay cằm lấy cây viết ghi lại lời nhắn cho con nhỏ.
” Đồ ăn để trên bàn, đi đâu nhớ khoá cửa cẩn thận, chiều 5h tôi mới về ”
Thế là xong dán lên cửa tủ lạnh và tôi bắt đầu đi làm cho một ngày mới tùm lum rắc rối………
Sau khi khép chặt cánh cửa lại tôi leo lên xe với chiếc cặp đen và phi thẳng đếng công ti làm. Một cơn gió lạnh làm tê buốt cả người, run run vài cái tôi đề gas và chạy tiếp . Vẫn cái vẽ nhộn nhịp ấy, dòng người chen chút xo đẩy nhau để mau đến chổ làm, tiếng tin tin của chiếc xe tải đằng sau khiến tôi giật mình tí nữa là té. Vừa định quay lại chữi địt mẹ nhưng ngĩ lại, ” thôi thì tha bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện ” nhắm mắt bỏ mặt những âm thanh ngoài tai mình và chạy nhanh đến chổ làm cho kịp giờ. Sao một lúc đứng đợi đèn đỏ tôi cũng đả đến được chổ làm. Gữi xe xong xui tôi bước lọc cọc lên phòng, đẩy nhẹ cánh cửa phòng vào và bước đến bàn làm việc. Vừa ngồi xuống thì nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của thằng cha trưởng phòng, thằng này tầm 26 27 tuổi rồi , tôi cũng bơ qua như chẵng có chuyện gì, đang loay hoay với cái bản kế hoạch đồ sộ kia thì tiếng bước chân lọc cọc vang lên đều đều một lúc nhanh hơn. Tôi ngước đầu lên nhìn thì là thằng trưởng phòng, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi
- có chuyện gì không anh? – tôi tựa người ra ghế nhìn hỏi
- bản kế hoạch tôi giao cho anh làm xong chưa – nó hỏi
- hết tuần này sẽ xong anh – tôi ầm ừ đáp
- kế hoạch này là bước ngoặt của công ti ta, tôi muốn anh phải làm tốt hiểu chưa
- ừ thứ 6 em sẽ đưa – tôi đáp rồi quay lại làm tiếp
Tiếng bước chân hối hã một lúc một gần hơn, một cô gái hối hã với bộ đồ công sở màu trắng bước vào, gương mặt khá xinh, nói chung là xinh hơn mấy đứa trong phòng. Có lẽ anh em cũng thắc mắc tại sao thằng trưỡng phòng hay đi tôi, lý do là con nhỏ này đây.
- dạ em xin lỗi em bị kẹt xe – con nhỏ lúi húi với thằng cha trưởng phòng
- không sao em về chỏ đi – thằng này cười tít mắt
Tôi vẫn cứ lơ lơ với cái bản kế hoạch muốn điên đầu, con nhỏ ngồi phịch xuống cạnh tôi lao mồ hôi rồi cười khì khì chào tôi
- chào anh minh
Tôi làm lơ…
- anh minh – con nhỏ chạm nhẹ vào tay tôi
Tôi khẻ quay sang ánh mắt lơ đểnh nhìn nhỏ và nói
- chuyện gì em?
- dạ hông có gì, em định chào anh thôi hihi – con nhỏ cười
- ừ chào e, xin lỗi anh k để ý
- dạ hông sao anh
- ừ
Không gian im ắn chỉ còn có tiếng máy in chạy ro ro ngoài kia, cả phòng mạnh ai làm việc nấy, không gian khẻ trôi chầm chậm qua. Lúc này đả 9h tôi khả đứng dậy và bước ra khỏi phòng lấy tách cafe đen. Tại tối qua thức khuya quá nên buồn ngủ.
- anh minh – nhỏ kêu tôi
- gì em ?
- anh đi đâu vậy?
- anh định đi mua cafe
- lấy cho em với – nhỏ cười
- ừ
Bước ra khỏi phòng mua hai li cafe trên tay nhưng lòng tôi lại chợt bồn chồn, không biết nhỏ này ăn sáng chưa hay là còn đang nằm ngủ nữa, đi qua đi lại tôi đành điện về nhà
- alo – một giọng bên đầu kia vang lên
- tôi đây……
- có gì không
- không gì coi thức chưa thôi
- ừ
- ừ
- ừ không có gì cúp máy à
- ừ
Sau khi cúp máy lòng tôi chợt nhẹ nhỏm hẳng đi, khẻ lắc đầu vài cái rồi quay trở về phòng. Và làm việc tiếp
Tíc ta tíc tắc. Thời gian lại lặng lẽ trôi qua không ngĩ, tôi vẫn mang mê với cái đống tài liệu trên bàn mà không để ý mọi chuyện xung quanh cho đến khi một cánh tay nhỏ đặt lên vai tôi.
- anh minh hông đi ăn trưa hã
- hã à ừ chút đi
- thôi em mua cơm cho anh ha – nhỏ đề ngị
- sao cũng được.
- ừm anh ăn cơm gì
- cơm sườn
- dạ để em mua
Bóng con nhỏ khuất xa sao cánh cửa, nhắt dụ cơm nước mới nhớ không biết con nhỏ ở nhà có làm cơm mà ăn không nữa, càng nhớ lại càng lo nên đành phải gọi về nhà
- alo
- cá hộp để trong tủ lạnh đó đem ra mà hâm, có canh tôi làm trong tủ lạnh nữa đem ra hâm lại mà ăn. Chiều tôi về
- ừ
Cúp máy xong, thì con nhỏ đả thủng thẳng hai hộp cơm vào đưa cho tôi
- ăn rồi mua vào cũng được mà.
- dạ ăn chung cho vui hjhj
- ừ
Tôi lăm nhe hộp cơm rồi làm tiếp.
- mà anh sống mình ên hã – nhỏ hỏi
- ừ có gì k
- dạ hông có gì tại e tò mò thui
Nói thêm về con bé này nó nhỏ hơn tôi một tuổi, tướng tá khá cao ráo da trắng mặt xinh. Nói chung là nếu là đàn ông thì thằng nào cũng thèm.
5h chiều,
Đồng hồ vừa điểm đúng 5h là tôi dọn dẹp rồi chạy ngay về nhà bình thường tôi chạy vòng vòng, nhưng hôm nay lại thít về nhà hơn không biết tại sao nữa. Vừa chạy ngang một tiệm thú nuôi thì trong đầu tôi lại có một ý ngĩa loé lên trong đầu tôi, hay là mua một con mèo hay con cún về cho con nhỏ đở buồn vậy. Ngẫm ngĩ một lúc mà không nhận ra là tôi đả quẹo vào tự lúc này, máng cái nón bảo hiểm lên xe là tôi bước vào.
- anh muốn mua gì – một đứa nhỏ tầm cấp 3 lại hỏi tôi
- à ừ…con gái thích nuôi gì em – tôi gãi đầu
- hihi mua tặng bạn gái hã – nhỏ cười
- ừ….à không nhầm bạn
- ừm tuỳ người thôi anh à, nếu người đó hiền thì nuôi cún, còn dữ thì nuôi mèo – lần đầu nge luôn
- ừm vậy anh chọn một con mèo
Theo sao nhỏ đó đến chổ mấy con mèo, đảo mắt nhìn thì dừng lại ngay một con mèo cực kì ngố. Mập lù lông trắng nói chung nhìn là mắt cười
- đực hay cái vậy e – tôi hỏi
- dạ đực anh – nhỏ cười
- vậy lấy anh con này đi
Tính tiền xong tôi mua thêm mấy bịt thức ăn cho mèo rồi chạy về nhà, mở cửa rồi dắt xe vào thì con nhỏ đang đông đưa trên cái gế salon xem tạp chí, lần này là cũng bộ đồ tôi mua luôn.
- nấu cơm rồi đó, nấu đồ ăn đi
- ăn phở không?. – tôi hỏi
- sao không ăn cơm
- ngán
- ừ
- ừ
- phở đâu
- đây đem vào đổ ra đi
Tôi đưa hai bọc phở ra rồi ra ngoài xe ôm con mèo vào.
- mèo ai thế – nhỏ hỏi
- tôi mua thì mèo của ai ? – tôi hỏi
- xấu quắc
Con nhỏ nói một câu rồi bước lon ton vào bỏ lại tôi sự ngẫn ngơ vô bờ bến, con nhỏ bước ra với tô phở trên tay khói ngi ngút. Tôi kéo tô phở sang thì con nhỏ dựt lại
- tự làm mà ăn, không phải ở đợ
Ơ…..tôi đơ ra rồi cũng bò xuống bếp tự lấy ăn.
Tối……từng ánh đèn hiu hắt bừng sáng lên mọi ngóc ngách, sáng là thế nhưng nó có chạm vào những góc khuất của cuộc đời đâu, bước cọc cạch xuống nhà định pha li cafe thì thấy một bóng người cười khúc khích sau bếp.
Tôi nhanh tay mở đèn nhìn thì là con nhỏ đang cho con mèo ăn, thế mà chê đấy, khoái chết mà còn bày đặt
- làm gì thế
- không thấy à, không có mắt à
- ờ……còn mèo này xấu chết ôm chi thế – tôi hỏi
- xấu mua chi vậy
- thấy nó ngố mua k được à
- ừ
Con nhỏ ừ rồi quay lại ôm sóc con mèo ra đằng trước, nhỏ cười tít mắt xoa xoa con mèo, còn tôi thì pha một tách cafe và ôm cái kế hoạch xuống ngồi chung với con nhỏ và làm cùng với tách cafe đen như màu đen của đời.
” một trang giấy nhỏ sao vẻ đủ cả bầu trời”
” chỉ trắng và đen thì sao tô đủ màu đời ”
Còn nữa