Từng ngọn đèn hiu hắc vẫn đứng trơ trong gió. Dòng người dường như đả thưa hơn khi đêm xuống, đâu đó vẫn còn những tiếng nhạc du dương của những quán cafe bên đường, con nhỏ đặt nhẹ vòng tay vào hông tôi, những sợi tóc lưa thưa bay trong gió mỗi khi tôi nhấn gas, cái gò má tựa sát vào cổ, từng nhịp thở đều đều ấm áp phả vào cơ thể tôi, tôi tôi, dường như trong tôi đang có một thứ gì đang lớn lên trong tim tôi. Dường như cái quan hệ tình 1 đêm rồi phải chịu trách nhiệm đang phai dần theo thời gian. Đang thẫn thờ trong dòng người xa lạ thì chợt thấy một tịêm mì gõ vẫn còn đang bán. Ba cái bánh kem gì trong bụng tôi bây giờ dường như đả mất tiu đâu hết, cảm giác đói lại lật phật bật dậy vung gậy đánh trống tùng tùng. Tôi đưa một bàn tay chai sạn của mình chạm vào đôi cánh tay đang ôm hông mình lay nhẹ, tôi nói khe khẽ
- ăn mì k
Vẫn im lặng, không nói gì. Tôi gọi con nhỏ thêm một lần nữa bằng câu đó, con nhỏ vẫn im lặng. Rồi kiểu này chắc ngủ rồi chứ gì, và cũng có lẽ cái ôm này cũng chỉ là một sự bám viếu của con nhỏ để khỏi té thôi. Cười nhạt nhẽo sao khi thoát khỏi sự ngộ nhận đó, tôi giảm gas xuống chạy chậm lại để con nhỏ khỏi lạnh, cầm chạt đôi tay nhỏ nhắn đó siết chặt vào mình thêm nữa, cũng là vì sợ nhỏ té thôi. Một tay vịnh chặt lấy đôi tay đó, một tay cầm láy. Chạy nhẹ trong lòng ngươì xa lạ một lúc thì tôi cũng đả về tới nhà, mở cửa xong tôi chạy xe vào nhà, đậu chiếc xe lại tôi khẽ nâng nhẹ con nhỏ lên trên vòng tay mình rồi bế vào nhà, con nhỏ vẫn nằm im trên tay tôi. Cái mặt khi ngủ dễ thương thật, phải chi lúc bình thường như thế này thì tốt biết mấy. Cười nhẹ nhàng một cái đặt con nhỏ nằm im trên cái giường đó, kéo chăn lên đấp ngang ngực nhỏ rồi vội bước ra. Nhưng dường như có cái cảm giác gì đó nếu giữ tôi lại, đứng lượn là trước phòng con nhỏ rồi đặt nhẹ vào đôi môi nhỏ một nụ hôn rồi khe khẽ nói
- ngủ ngon….
Khoá nhẹ cánh cữa đó lại rồi tôi bước lên phòng mình với một vết son trên đôi môi khô ráp vì khói thuốc của mình.
Từng tia nắng ban mai khẽ hắt mình qua khung cửa sổ gọi lên trên gương mặt nhăn nheo của tôi,
Reng…reng..reng…..cái đồng hồ vang lên dồn dập. Với tay uể uãi đập vào cái đồng hồ cho nó hết kêu nữa.
Bước xuống tắm rữa kì cọ sạch sẽ xong tôi bước xuống nhà với tâm trạng như mọi lúc. Chở con nhỏ đi học xong tôi cũng chạy về công ti làm việc. Sao nhìn cái phòng làm việc hôm nay u ám thế nhỉ, đảo mắt một vòng xong thì dừng ngay chổ thằng trưởng phòng chó dại. Hai hàng mắt thâm quần như con gấu trúc panda. Tóc tai xác xơ đêu tàn, hôm nay con nhỏ trân đi làm hơi trể nên chưa thấy vào, vừa đặt đít xuống ghế thì bên tay đả có tiếng xì xầm, thằng Nam ghé tai tôi vừa nói vừa cười
- ê thằg trưởng phòng, bị con trân nó từ chối rồi, tát thêm một cái nữa
Tôi nge tin này như sét đánh cái rầm ngang tai. Ôi fuck. Anh trưởng phòng bị từ chối, tôi vẫn giữ cái vẽ mặt không chút cảm xúc của mình như những ngày bt. Cũng tội ngiệp thật, vừa bị từ chối vừa bị ăn tát nữa là đau lắm rồi, mình là thằng đàn ông đích thực nên không thể cươì trên nổi đau người khác được. Tôi đinh ninh cái suy ngĩ của mình suốt buổi làm, loáng thoáng một cái thì đả gần trưa. Tôi nhanh tay bắt máy gọi cho con nhỏ, vừa định rồi thì sổ con nhỏ đả hiện lên trên nền màn hình.
- tôi về vơí bạn rồi khỏi rước
Nói xong con nhỏ tắt máy, tôi cũng quay lại với công việc và xao lãng đi chuyện đó, nhưng không muốn suy ngĩ thì càng suy ngĩ nhiều.
- con nhỏ về với ai
- ai là bạn con nhỏ
- là con trai hay con gái
Vẫn lăn quăn với những dòng suy ngĩ trong đầu thì một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi.
- đi ăn với em
Cái giọng nge rất quen thì phải, nhưng tôi giám chắc là không phải con nhỏ trân, ngước nhìn lên thì là gương mặt đó, nụ cười đó. Là em Quỳnh Nga, mọi ánh mắt đổ dồn về tôi như gặp quái vật, nhưng sao em ở đây, sao em biết chổ làm của tôi chứ. Mọi ánh mắt điệu định hình thành chữ sát.
- đi anh…đi ăn …..
Anh em đọc đở mai viết tiếp, hôm nay ba má vừa về nước nên phải hầu hạ……..
Từng ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, không nói năng gì cả, nhưng tôi cảm nhận được những sát khí u ám đang quấn lấy tôi như muốn bốp ngẹn tôi trong đó. Chắc hẵng mấy thằng cha trong phòng của tôi lúc này đang hầm hầm lắm rồi, một thằng ngu ngu ngơ ngơ như tôi lại được một đứa con gái đẹp quá trời đi tới tận công ti của mình lôi đi ăn. Thì mối quan hệ này không một chút bình thường rồi, nhưng thôi mặc kệ thoát khỏi cái vòng quay này trước đả. Nhất là khi có đôi mắt thâm quần như gấu panda đang nhìn tôi muốn giết ngay tại chổ. Tôi cũng hiểu tâm trạng của thằng trưởng phòng bây giờ, tốt nhất là nên chuồng đi mới được. Chưa kịp thoát khỏi cái dòng suy nghĩ đang miên mang trong đầu thì em đả nắm lấy cái vạt áo tôi nói nhẹ một tiếng rồi kéo đi
- đi đi anh, nhìn gì dạ
Cảnh tượng lúc này y hệt là một người mẹ trẻ của mình bắt một thằng con đang ngồi ở tiệm game đi về vậy, bước dọc theo hành lang của công ti là những ánh mắt ngưỡng mộ có, đố kị có, và sát khí củng có luôn. Bước theo em vào tới thang máy tôi đưa tay gạt đi mồ hôi trên chán mình đang nhễ nhại vì run sợ. còn em bây giờ thì cứ hồn nhiên như ngày nào, miệng lẫm ba lẫm bẫm bài hát gì gì đó( quên tên rồi ) .
- sao em biết công ti anh ở đây vậy
- dạ em hỏi anh tuấn – cái đm thằng điên này
- ừ
- à mà mình đi ăn ở đâu giờ – em hỏi
- lề đường hay đâu cũng được
- dạ vậy lề đường hé
- em không ngại à – tôi hỏi
- ngại gì anh
- thì em là người mẫu mà lại đi ăn lề đường với một người như anh
- khì khì- em cười
- e cười gì – tôi hỏi
- dạ tại thích thui à
- thích thật không, nếu em không thích thì đi chổ khác cũng được – tôi đề ngị
- dạ không cần đâu
- ừ
Luyên thuyên với em trong thang máy môt lúc thì cũng đả đi xuống tới sảnh, bước ra khỏi công ti, từng cơn nắng bỏng da cũng buổi trưa làm khô ráp môi tôi và em, nhanh tay nắm lấy em chạy sang bên đường thoát khỏi cái nắng gay gắt đó, vừa bước vào trong quán, từng con gió mát rượi ôm nhẹ lấy từng thớ thịt làm dịu đi cái nắng ban nãy ngoài kia, tiếng lá cây xào xạt rơi lộp độp trong gió, chiếc là bàn vàng úa rơi xuống nền đường, một bàn chân xa lạ nào đó vô tình giẫm lên chiếc lá đó tạo nên một âm thanh gãy rộp nge vui tai. Có lúc ta đả xao lãn đến những cảnh vật xung quanh mình thì phải, toàn phải chạy đua với thời gian, và quên đi những cảnh vật nhỏ trong cái cuộc sống bề bộn này, tiếng bà chủ quán vẫn quen thuộc văng vẵng bên tai tôi
- như cũ hã con – ăn riết thành con bà chủ tiệm luôn rồi
- phải rồi má ơi – tôi đáp
- ừ vậy còn con bé xinh xinh thì sao hã – má hỏi em
Lúc này tôi mới chợt quay lại nhìn em, em vẫn vu vơ phá cái hộp khăn giấy của quán, tôi chạm nhẹ đôi tay mình vào em hỏi
- ăn gì
- dạ gì cũng được
- nói rõ coi
- giống anh đi
- ừ
- giống con luôn má ơi – tôi nói to lên
- rồi chút có liền
Cười nhẹ trên môi với má rồi chợt quay lại, một ánh mắt tò mò nhìn tôi cười khúc khích, là em , nụ cười hồn nhiên đó là của em, em nhìn tôi ngây ngôi rồi hỏi
- má anh hả – biết lắm mà
- ừ anh quen riết thành má luôn rồi – tôi nói
- hihi
- ừ
Ăn uống với em trong khungc ảnh từng chiếc lá vàng lần lượt rơi xuống đất, giường như mỗi khi lúc này tôi lại được trở về của những ngày xưa, ngày không phải lo toan thứ gì, chỉ cần vui vẽ và hạnh phúc thôi. Muốn quậy lúc này cũng được, không bị gò bó với công việc, không phải nhận lấy sự nặng nề trên đôi vai gày của mình. Dường như thời gian trôi nhanh hơn thì phải, thời gian trôi nhanh hay là cuộc sống con người đang bị rút ngắn đi theo tiếng ồn ào của những dòng xe ngoài kia. Đứng dậy bước ra tính tiền
- nhiêu má
- con là bạn gái của thằng này hã – má lơ tôi quay qua hỏi em
- dạ…dạ…….- em ấp úng
- vậy phải rồi hã
- có bạn gái mà không báo với má mày một tiếng hé – má đánh nhẹ một cái vào vai tôi
- đâu phải, bạn con thôi
- ừ thì từ bạn sang yêu cũng vậy thôi – má cười khì
- trời đất, nhiu tiền má
- thôi coi như mừng mày có bạn gái má miễn phí bữa này
- trời sao được má, chuyện gì ra chuyện đó mà
Tôi nhét tiền vô tay má rồi nắm tay em chạy ra khỏi quán, ở lại mắt công má lại hỏi này hỏi nọ mệt thêm, em thì cứ chạy theo tôi lạch bạch, bước khỏi cái quán nhỏ của má từng cơn nắng gắt lại trở về, tôi thở phào khi chạy về tới công ti
- no chưa
- rùi – em đáp
- ừ
- thôi em đi show nha
- ừ đi đi
- dạ
- à mà xe đâu
- dạ xe để bên kia
Nói rồi em chỉ tay qua bên cái chổ đang chụp hình gần công ti tôi, à thì ra là show bên đó rồi sẵn qua đây rũ tôi đi ăn luôn chứ gì,
- ừ đi đi, anh lên phòng
- dạ
Em quay đi về phía bên đó còn tôi thì đi lên trong phòng thở phào, vì chuẩn bị một đợt tra hỏi của cái đám đực rựa trên phòng, thật quả không sai vừa bước lên trên phòng thì mấy ông nội đả sồn sồn lại hỏi tôi này nọ
- ê ai vậy – thằng ngồi bên tay trái tôi hỏi
- bạn
- bạn à, chém thế, bạn mà qua tới tận công ti kêu đi ăn là hiểu rồi
- hiểu gì
- không gì hehe –cái đám cười rần lên
- các anh sau không làm việc mà ngồi đó tán dóc – thằng panda bây giờ sồn lên
- anh ơi, chưa hết giờ ngĩ trưa mà , tụi tui nói gì kệ tụi tui chứ – cả đám sồn lên chống chả
- ừ còn 5 phút là vào rồi, về chổ đi
Quay lại miên man với cái đống công việc nhưng vẫn giữ một nụ cười nhẹ trên mặt khi nhìn thấy đôi mắt panda của anh trưởng phòng thân thuộc .
Thời gian lại miên man trôi qua theo những cảnh vật đang cứ phớt lờ ngoài cánh cửa, tiếng lạch cạch trên bàn phím máy tính, tiếng cọ xát của những cây bút bi vào tờ giấy cứ miên man trong không gian im lặng của những âm thanh chán chường đó. Và rồi thời gian củng qua, tôi dọn xong cái đống tài liệu sồn vào cặp rồi bước ra khỏi cái nhà giam 4 bức tường đó. Bước vào cái thang máy chật nít người đó khiến tôi chết lên chết xuống vì thiếu oxi, bước khỏi cái thang máy thì như ông vở tổ, bước cọc cạch ra lấy xe thì vừa nẹt gas chạy thì đả gặp em. Em đứng đó nhìn tôi cười ngây ngô, chạy nhẹ lại chổ của em hỏi
- giờ chưa về nữa à
- dạ mới tan à
- ừ
- mình đi ăn nha anh – em đề nghị
- ừ sao cũng được
- dạ
- à mà xe đâu rồi
- bán rồi
- ừ
- dạ giờ đi haz
- ừ
Em ngồi phía sau tôi, nhẹ nhàng đặt đôi tay nhỏ nhắn choàng lấy hông tôi như mọi lúc em ngồi phía sau, tiếng xe tấp nập của những tiếng động cơ quây quang tôi. Dưới những cơn nắng nhẹ nhàng của buổi chìu đầm ấm, một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua hai đứa khiến dịu đi cái cảm giác nóng lòng khi bị kẹt xe bây giờ.
- ăn đâu giờ – tôi hỏi
- dạ đâu cũng được
- ừ
Chạy dọc theo con đường quen thuộc tôi rẽ vào một nhà hàng khá bắt mắt, không lẽ cứ đưa em đi quán lề đường hoài sao, tôi cũng đâu có nghèo như thế. Vã lại em cũng là người mẫu, đi vào mấy những quán bình dân như vậy cũng thiệt thòi cho em. Tôi thì sao cũng được nhưng đi với em thì phải khác. Gữi chiếc xe xong tôi bước vào phía trong.
- ăn ở đây hỡ – em hỏi
- ừ
- dạ
Dường như cái gương mặt này hơi khó chịu thì phải
- k thít à
- dạ k
- vậy cái mặt đó là sao – tôi hỏi
- dạ không hơi mệt thôi
- mệt à vậy về! – tôi nói
- về mệt thêm – ơ con nhỏ này
- ừ
Bỏ mặt những tiếng nói của em sang một bên tôi bước vào, một người phục vụ chạy lại nhẹ nhàng hỏi
- anh có đặt bàn trước không
- à không
- dạ theo em
Bước theo người phục vụ đó ngồi vào một cái bàn gần ngay gốc.
- dạ anh dùng gì
Nhìn theo cái menu một lúc rồi chọn xong
- một phần xxx
- em ăn gì – tôi quay sang hỏi
- dạ cái này – em nói
- ừ
………………………………………… ………………………………………… …………………………………
Vẫn miên man với em với những câu hỏi thường ngày, vừa ăn mà hai đứa cười ngất, đang nhâm li rượu vang phút chốt tôi thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi cách tôi vài bàn, là con nhỏ sao con nhỏ ở đây. Và nhất là người ngồi cạnh con nhỏ là một người đàn ông ngoài 30 tuổi…………………………………… ……
Ánh đèn nhẹ nhàng bao quát cái không gian đầy tiếng nói cười này, tôi vẫn ngồi nhâm nhi li rượu vang cùng với em, nhưng đôi mắt thì lại không ở đó, tôi nhìn con nhỏ vẫn ngồi mãi miết với người đàn ông đó. Nhìn khoãng vài phút rồi tôi cũng lơ con nhỏ sang một bên rồi hoà vào những câu truyện của em đang kể dỡ dang. Em nhìn sâu vào mắt tôi, bất chợt 2 ánh mắt chạm vào nhau nhẹ nhàng, em khẽ cười nhẹ một cái nhìn tôi.
- nhà em ở đâu tí anh đưa cho về – tôi khẽ nói nhẹ nhàng
- cùng đường với anh đó – em nhìn tôi nói khẽ
- ừ sao anh không biết
- anh có bao giờ đi lại đằng đó đâu mà biết
- ừ vậy hã.
- dạ
Không hiểu tại vì sao khi tôi nói chuyện với em thì rất nhẹ nhàng, và yên bình. Chẳng phải lo lắng những âm thanh hỗn tạp sao lớp kiến dầy kia. Cả 2 đem kể cho nhau những câu truyện tuỗi học trò đem ra rồi cười phá lên, đả lâu tôi chưa được cười như vậy, chưa được trải lòng mình với một người con gái nào khác kể từ khi ngày người đàn bà đó rời xa tôi.
- à mà mai mốt anh đừng đưa em vào đây ha – em ghé sát tai tôi nói nhỏ
- em không thích à
- dạ
Thật sự mới lúc đầu tôi không hiểu con người của em cho lắm, một con người như em thì phải hợp với những nơi sang trọng như thế này chứ, thế mà em lại nói không thích, thích đi ăn lề đường với tôi, thích đi quậy phá thật sự hết biết.
Tiếng kim đồng hồ vẫn vang lên đều đều từng giây một, dường như có mặt của em nơi đây tôi đả quên mất đi sự hiện diện của con nhỏ vẫn còn ngồi cạnh tôi cách mấy bàn. Trời cũng đả về tối, những ngọn nắng cuối cùng cũng đả dần tắt, đêm lại bao phủ mọi cảnh vật, ngoài kia dòng người dường như lại đông đúc hơn, và cũng có lẽ nó cũng giống như câu Sài Gòn không bao giờ nghĩ ngơi cả. Ngồi miêng thiêng với em mà tôi dường như đả quên mất cả thời gian, và buổi tiệc nào cũng tàn cả. Tôi khe khẽ chạm nhẹ vào tay em nói nhẹ
- mình về nha
- dạ cũng tối rồi
Tính tiền xong xuôi tôi bước ra lấy xe cùng với em, em ngồi phía sau đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm nhẹ lấy tôi, cũng có thể cái ôm này là cuối cùng hay là mãi mãi. Những ánh đèn điện nhấp nháy vài cái rồi bừng sáng khắp mọi ngóc ngách nơi cái đất sài gòn này, nhưng đôi lúc nhữn ánh đèn dù có sáng đến mấy, dù có sặc sỡ đến mấy thì cũng không thể với tới những ngóc ngách u tối của thành phố xa hoa này. Dòng người lại nối đua nhau chạy dài, những cơn gió thoang thoảng lướt nhẹ nhàng trên làn da tôi nổi cả óc cục. những ánh mắt xăm xoi em, những ánh mắt thèm thuồng. Nhiều khi chở người đẹp cũng khổ trong 100% những đôi mắt nhìn thì có tơi 98% là ghen ghét, ganh tị. Đó là lí do vì sao tôi chở những người con gái đẹp thì đi vào lúc tối, dù có nóng thì vẫn còn có thể kìm lại được. chứ mà chở mấy đứa con gái đẹp ngay lúc trưa bị người ta nhìn điểu rồi cộng thêm cái nóng của buổi trưa thì dễ xãy ra án mạng lắm.
Tôi chạm nhẹ bàn tay của mình vào hai đôi bàn tay nhỏ nhắn đang chặt đó, gió hiu hắc bất chợt thổi mạnh và nhanh hơn, từng ngọn gió như muốn lột từng mãng da thịt trên tay tôi vậy. Em tựa sát đầu vào tôi, cặp ngực áp sát vào tôi, tôi lúc này cứ như bị một lực đẹp muốn nát cả lưng vậy
- em lạnh không
- dạ không
- vậy anh chạy nhanh nha
- dạ
- ừ ôm chặt nha không té đó
- dạ hihi, ôm cứng luôn rồi nè
- dị mà cứng gì chút nữa đi
- rồi – em siết mạnh vào
- chặt rồi đó vịnh chắt nha
- dạ
Tôi nhấn ra rồi lao vút đi trong lòng người chen chút đó, phút chốc thì tôi đả chở em về tới tận nhà, luyến tuyết nhìn cái nụ cười ngây ngô dành cho tôi rồi em quay vào trong. Ngước nhìn đồng hồ thì cũng đả 8h tối, tôi nhanh tay bóp gas và vút về nhà. Không hiểu vì sao tôi lại tự động ghé lại một quán phở bên đường mua 2 phần phở, mặc dù cái bụng của tôi cứng ngắt vì bữa ăn cùng em lúc nãy, mưa phút chốc rơi lất phất xuống mặt đường lạnh te, thấy trời mưa của nhỏ nên tôi phóng xe chạy đại về nhà, nhưng đời thì không ai biết được trước cả, hậu quả là một ngày một lúc một to. Về đến nhà thì toàn thân tôi cũng đả ướt xủng. Tay run bần bật cổ mở cánh cửa sát lạnh te đứng trơ trơ dưới mưa gió bảo bụng, vừa đậu chiếc xe vào nhà thì tôi đả thấy con nhỏ nằm trên cái ghế sofa tay ôm con mèo mập ú. Tay lại bấm vào cái remote tv. Tôi cũng lơ con nhỏ đó qua một bên chạy xuống bếp đặt 2 cái bọc phở to kia xuống nền rồi chạy lên lầu tấm rữa.
Bước cọc cạch xuống từng bậc thang lạnh te kia, những âm thanh là lạ vang lên từng nhịp từng nhịp một cô đơn lạnh lẽo. Tôi bước xuống nhà thì con nhỏ vẫn nằm đó tay chỉ chỏ và cứ xem như tôi không tồn tại trong cái căn nhà này
- tôi có mua phở, để sau bếp đó, đói thì hâm lại ăn đi – tôi nói
Con nhỏ vẫn lặng thinh không nói gì, tôi quay bước đi xuống bếp định pha ly café nóng uống cho đở lạnh. Nhưng tôi dường như không cần phải pha cái thứ chất lõng màu đen đó nữa. vì bây giờ trên bàn đang có một li nước gừng vẫn đang bóc khối nghi ngút
- li này của ai thế – tôi nói vọng ra
- ai cần thì của người đó – con nhỏ nói vọng lại
Cũng biết thân biết phận đó chứ, tôi ôm li nước gừng nóc một hơi phê tê cả người rồi quay lên phòng khách
- đưa mượn cái remote coi – tôi nói
Bịch- con nhỏ thấy cái remote tôi cái bốp
- thái độ gì đây
- gì là gì
- ừ
- ừ
Cả hai im lặng chỉ còn tiếng của ông phóng viên đang nói í é trên màn hình và tường thuật về tình hình thế giới
- đi ăn với gái vui nhỉ – con nhỏ nói
- gái gì ? – tôi hỏi
- tự hiểu đi
- ừ ok – tôi nói lạnh ngắt
Tôi bỏ mặt con nhỏ rồi quay lên phía trên phòng, dường như tôi với nhỏ bây giờ khá lạnh nhạt thì phải hoặc là cũng do tôi tự phức tạp hoá vấn đề lên thôi. Từ khi con nhỏ ở đây thì đả là vậy rồi còn gì, có lẽ chính tôi mới là con người thay đổi.
Mưa một lúc một nặng hạt, mưa rơi tí tách ngoài hiên, bầu trời lại trở thành cái màu xám xịt của chính bản chất của nó. Một giọt nước mưa lăn dài trên ô cửa kính, bàn tay tôi gõ lọc cọc trên cái bàn phím máu trắng đả trở thành màu vàng nhạt theo thời gian kia……………………………………… ………………………………………… …………..
Cả cái đầu tôi nặng trịch nhức ê ẩm, cả cơ thể không còn một chút sức lực nào cả, hai bên tay cứ lùng bùng liên tục, cố gượng đưa cái bàn tay của mình đặt lên chán thì một cái cảm giác nóng hừng hực lan toã khắp cả bàn tay chai sạn của tôi.
Chết mẹ sốt rồi, tôi bắt đầu mê sản những thứ tạp nhanh bắt đầu cứ dần dần hiện qua những kí ức của tôi…………………
- Xuống đưa tôi đi học coi – một âm thanh vọng lên
………………………………………… ………………………………………… ………………………………………..
- Ê có nge không đó – âm thanh này lại vang lên một lần nữa
Cọc cọc cọc… những thứ âm thanh xa lạ lại vang lên, tôi vẫn cứ nằm bệt trên giường mồ hôi nhễ nhại, nóng rồi lạnh lạnh rồi nóng 2 cái cảm giác đó bấu vếu lấy tôi
- mở cữa coi chết rồi hã – một tiếng hét vang lên
Bây giờ tôi cũng đả biết được cái giọng đó là của con nhỏ, tôi phải đưa con nhỏ đi học, đó là nhiệm vụ thường ngày của tôi
Cổ lê lếch đôi chân nặng trỉu của mình lại cánh cửa, cả cơ thể lã như lấm tấm mồ hôi. Tôi đặt cánh tay khô ráp vì mất nước của mình
Cạch….tôi vặn cái ổ khoá vang lên
- gì thế – tôi gượng nói
- bị gì vậy
Bịch………..tôi ngả chúi xuống mặt đất và đôi mắt từ từ khép lại, một cảm tối bao lấy tôi
- anh bị gì vậy – một âm thanh vang lên
- đừng làm em sợ mà…………………………………
Cả không gian mờ dần mờ dần trong phút chốc, hai tai tôi ù đi không nge thấy gì cả. Những âm thanh còn lại cũng dần dần dần nhỏ lại, tiếng hú của chiếc xe cứu thương dần dần vang lên vọng ngoài kia căn nhà, những âm thanh hối hả của bước chân lạch cạch trên nề nhà. Nước mắt tôi nhoà đi khi thấy gương mặt của anh nhợt nhạt, từng giọt nước mắt lại rơi lăn dài trên má tôi, nước má phút chốc nhẹ nhàng nhĩu từng giọt trải dài xuống gương mặt nhợt nhạt đó. Tiếng xe cứu thương dừng lại trước cửa nhà, tôi nhanh chân chạy nhanh ra cửa với gương mặt bị lem luốc vì nước mắt, tôi vừa chạy vừa quẹt đi nước mắt trên gương mặt mình rồi chạy nhanh ra mở cổng.
- anh ơi nhanh lên anh ơi….. – tôi như khóc điếng trước mặt của họ
- ở đâu – người đó hỏi
- đằng này anh – tôi kéo lấy tay áo họ chạy lên
Từng bước chân hối hã nối đuôi nhau không nghĩ, cả gương mặt của họ nhăn đi vì lo lắng và căng thẳng, phía sau tôi là 2 người đàn ông với gương mặt căng thẳng thay phiên nhau cằm cái băng ca màu trắng. Họ ngồi xuống nhìn anh 1 phút rồi nhất nhẹ người anh lên trên cái băng ca màu trắng tinh khiết đó, tôi lập cập đứng nép sát vào tường run rẫy nhìn họ đưa anh đi, tôi chạy theo, nước mắt cứ như một thứ gì đó nó cứ tuôn, tuôn ra không ngừng nghĩ từ 2 khoé mắt của tôi, gương mặt tôi bây giờ nếu người khác nhìn vào thì nói rằng tôi chẳng khác nào là con điên cả. Cả gương mặt lem luốc vì nước mắt, đầu tóc khối bù, cả người như bệt ra vì sợ hãi. Tôi ngồi bên cạnh anh trên chiếc xe cứu thương đang chạy tốc thành, tiếng hú đặc trưng của chiếc xe cứu thương khiến người ta phải não lòng. Tôi nắm chặt tay anh, một cảm giác chai sần chạm vào tôi, tôi nắm chặt không giám buông lõng tay anh khỏi mình dù chỉ là một phút nào cả. tay anh nó thật to và ấm áp làm sao, tôi đặt tay anh vào cái má lem luốc vì nước mắt của mình lẫm bẩm
- anh đừng có sao nha, anh không được có sao hết – tôi siết chặt tay anh vào mình
Có lẽ từ cái ngày định mệnh khốn nạn thì đả không mang anh và tôi gặp nhau, và thật sự thì tôi cám ơn cái ngày khốn nạn đó rất nhiều, nó cho tôi được gặp anh, người đàn ông đầu tiên cho tôi được cái thứ mà người ta gọi là hạnh phúc, gọi là ấm áp. Tất cả những thằng đàn ông lúc trước đến với tôi thì cũng chỉ là những thằng khốn nạn và đồi bại, tất cả đến với toi cũng chỉ vì cái cơ thể này, chỉ vì cái khẽ hẹp ở giữa hai chân tôi, và nhất là cái sự trinh trắng này. Nhưng bây giờ thì tôi cũng chẳng còn gì cả, cái sự trong trắng đó đả thuộc về anh rồi , và cả trái tim này nó cũng thuộc về anh rồi còn đâu. Tôi biết anh cũng có một chút gì đó là tình cảm với tôi, nhưng tại anh không chịu nói ra thôi. Tôi biết là anh quan tâm tôi nhiều lắm, tôi biết điều đó mà. Nhưng tôi hỏi thì anh lại không chịu nhận, anh lạnh lùng với em biết không, nhưng em biết trong cái lạnh lùng đó của anh là sự bao la của tình yêu thương ấm áp. Anh à em yêu, em yêu anh nhiều lắm anh à………………
Kít………chiếc xe bất chậc thắng lại, tôi đứa mắt nhìn ra sau cái lớp kính dày đó, thì ra xe đả đến bệnh viện, cánh cửa phút chốc mở toan ra, người ta đưa anh chạy vào phía trong. Tôi chạy theo tay tôi vẫn nắm chặt lấy bàn tay chai sần của anh, người ta đưa anh vào phía trong căn phòng đưa che bằng lớp vãi màu xanh bích bùng………………………………
- em ngồi ngoài đi, không vào được đâu – chị y tá cản tôi lại
- ảnh có sao không chị – tôi như muốn vỡ oà ra
- không sao đâu em, em đi làm thủ tục đi – chị trấn an tôi
- dạ vâng………………………………..
Sau khi làm xong thủ tục tôi ngồi bẹp trên hàng ghế chờ đợi, tích tắc tích tắc thời gian vẫn vang lên đều đều từng giây một, cứ mõi dây trôi qua là lòng tôi một lúc một nặng hơn. Cả tai tôi như ù đi vì đau đớn, bất chợt tiếng điện thoại vang lên làm tôi giật mình……………………………
- A lô mày đang ở đâu vậy sao không đi học – nhà con trinh
- trinh ơi mày lại bệnh viện với tao đi, tao sợ quá – tôi lấp bấp
- mày đang ở đâu, mà có chuyện gì vậy – nó hỏi
- tao đang ở bệnh viện xxx. Anh minh vào bv rồi…… – từng câu nói ra làm tôi như rụng rời ra
- cái gì….mày ngồi ở ó yk, tao qua liền
Nó cúp máy xong, giờ chỉ còn tôi đang ngồi bệch trên cái ghế mũ, từng dòng người đi qua đi lại não nê gương mặt ai cũng đang hiện một sự buồn bả trên từng gương mặt.
- anh minh sao rồi – nó chạy lật đật với gương mặt hớt hãi
- tao cũng không biết nữa, ảnh vẫn còn ở trỏng – tôi nói
- ảnh bị sao vậy – nó hỏi
- ảnh bị sốt rồi ngất luôn – tôi nói lấp bấp
- ừ đừng lo quá, ảnh không sao đâu – nó nắm lấy tai tôi an ủi
Vài phút sau trôi qua trong lặng lẽ…………………………
Cánh cửa bắt đầu hé mỡ, tôi và nó chạy ngay tới chổ người bác sĩ vừa bước ra.
- ảnh có sao k hã bác sỉ – tôi lấp bấp
- không sao đâu, chắc là tại bị mắc mưa tối qua nên bị sốt giờ thì không sao rồi
- dạ vâng cám ơn bác sỉ – tôi thở phào nhẹ nhõm
Người ta chuyển anh sang một căn phòng khác, anh nằm đó lặng thinh không nói gì, hai ánh mắt khép lại, đôi tay chai sần đặt nhẹ dưới giường, tôi ngồi cạnh bên nắm chặt lấy tay anh im lặng, nó thì vẫn người đó nhìn tôi cười khì, bất chợt nó nói
- làm gì mà nắm tay người ta hoài thế
- thích thì nắm không được à – tôi nói vọng lại
- ừ ừ….dạ chị muốn làm gì cũng được – nó cười khì
Còn tôi thì hai cái má ửng hồng lên, tim tôi đập nhanh hơn khi bị người khác bắt gặp tôi nắm lấy đôi bàn tay chai sần của anh, ấm quá, tay anh ấm quá. Tôi một lúc nắm chặt hơn mặt cho thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi ngoài kia, những vệt nắng giữa trưa tạc qua cánh cửa phòng hắc xuống mặt đất, gió từ mấy cánh quạt trên trần nhà vẫn thổi nhẹ nhàng trong phòng.
- mày ngồi đó đi, tao đi mua gì ăn – nó nói
- ừm – tôi nói
- à mà mày ăn gì – nó hỏi tiếp
- gì cũng được – tôi nói vọng lại
- chà chà….vì ảnh mà thất thần vậy sao – nó cười khì
- kệ tao đi đi mày – tôi nói
- ừm tao đi à
Nó đi rồi, căn phòng giờ chỉ còn tôi ngồi cạnh anh, anh vẫn nằm lim dim trong giấc ngủ, bất chợt có một giọt mồ hôi lăng trên trán anh, tôi nhanh tay lấy một tấm khăn giấy lao đi giọt mồ hôi đó như một thói quen đả lâu . tiếng xì xa xì xầm vang lên nhỏ ngoài cánh cửa kia, tôi cũng mặc qua những thứ nhỏ nhặt đó mà nhìn anh, tôi nhìn sâu vào cái gương mặt đó, bổng dưng tôi khom người nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi khô nức nẽ của anh, khi vỡ lờ tôi nhận ra thì mọi chuyện cũng đả rồi.
- trời ơi, coi kìa, hun trộm kìa – một tiếng nói vọng lên khiến tôi giậy mình quay lại
Thì ra là con nhỏ trinh, tay nó sách nguyên bọc cơm chà bá trố mắt nhìn tôi, nó đưa tay quẹt lên trán rồi cười khanh khách
- coi kìa, lợi dụng ảnh lúc ngủ hun trộm hé, cái con quỹ này – nó nói
- tao đâu có đâu – tôi trối
- còn nói dối tao nữa hã, ngay trước mắt luôn
- mày nhìn nhầm rồi.
- vậy nãy mày làm gì vậy – nói xoe tròn đôi mắt nhìn tôi
- tao..tao…tao… – tôi ấp úng
- tao hun ảnh phải vậy hông haha – nó cười
- cái đầu mày
- hun thì hun đi , tao đâu có nói gì đâu – nó cười khì
- ừm tao hun đó
- haha mới dụ một chút là nhận luôn – nó cười lớn
- mày…mày…- tôi cứng họng
- hihi ăn cơm nè mày – nó nói
- hông ăn mày
- ăn đi, đùa chút giận rồi
- hông
- hông ăn, vậy chừng nào ảnh tỉnh tao méc à – nó chống nạnh
- thôi thôi, tao ăn mà – tôi năn nỉ
- ừm vậy thì tốt ăn đi mày – nó đẩy hộp cơm sang tôi
Ngoài kia dòng người vẫn hối hã như cái bản chất của nó, còn phía trong căn phòng bệnh viện này dường như có cái thứ gì đó đang lớn dần………………………………………
Còn nữa