Truyen dam
Đêm đó tôi nằm ôm Ú, tâm sự Ú khá nhiều, tôi đâu có quan trọng chuyện trinh tiết, nhưng chẳng qua tại Ú như vậy nên tôi làm vậy cho phần nào Ú sợ tôi thôi. Tôi ôm Ú vào lòng, cái mùi trên cơ thể Ú thật kiến tôi vô cùng thích thú,
- Anh nè, sao hôm bửa anh lại không làm? Còn hôm nay….?
- Hôm đó anh không muốn làm như vậy. Bởi vì anh không có chút tình cảm nào với em.
- Vậy nay có hả?
- Có lẽ là vậy.
- Anh lúc nào cũng có lẽ, em không thích nghe đâu!
- Vậy muốn nghe gì?
- Phải là chắc chắn, chắc chắn rằng anh đã yêu em.
- Ừ, anh rất yêu em!
Ú cười, tôi hôn lên môi Ú, Ú không còn ngượng nghiệu, đáp trả tôi một cách chân thành,
- Anh rất hạnh phúc khi có được em, điều mà anh đã bỏ quên nó từ đâu đó rồi.
- Giờ mới biết hả?
- Nhưng nói thật em gơi mập so với những người trước kia.
Tôi cảm giác mình đã lỡ lời dù cho tôi đã có được Ú,
- Thôi anh xin lỗi, em chỉ hơi ú tí thôi, nhưng như vậy khiến anh yêu em nhiều lắm!
- Vậy em cứ để cái hình dáng thế này nha?
- Thôi! ốm tí đi, nhìn mi nhon và đẹp hơn nhiều đó.
- Vậy anh không thích cái hình dáng như lúc này à?
- Cũng yêu lắm, nhưng nếu ốm tí khiến cho em xin hơn nhiều đó.
Ú cười ôm tôi, quả thật nụ cười của Ú khiến tôi phải mê mẩn,
- Sao lại yêu anh?
- Em không biết!
- Vậy bao giờ em đã bắt đầu suy nghĩ vè anh?
- Em cũng không thể nhớ rõ nữa. Hình như em yêu anh khi mà anh dám bỏ về trong buổi bầu bí thư.
- Lúc đó anh nghĩ em chắc ghét anh lắm hă?
- Em không biêt, nhưng lúc đó em cảm giác anh không phải là một người đơn giản.
- Vậy thích cá tính của anh à?
- Chắc là vậy!
- Đa tình lắm, em biết không?
- Biết, nhưng em không thể nào bỏ cái hình bóng anh ra khỏi đầu.
- Từ lúc đó luôn?
- Không, kể từ hôn anh giả làm người yêu em.
- Lúc đó anh đang yêu Trang, nên anh không nghỉ gì đến em.
- Ủa người mà mấy hôm trước anh chở đúng không?
- Đúng rồi!
- Sao bao nhiêu người yêu anh điều xinh đẹp hết vậy?
- Không hẳn là vậy đâu! Có người cũng bình hường thôi mà.
- Như em vậy, đúng không?
Tôi lắc đầu nhìn Ú, đôi mắt muốn Ú biết rằng tôi cũng mê mẩn trước Ú.
- Em cũng xinh xắn đáng yêu mà?
- Sao lúc nào anh cũng gọi em là Ú?
Tôi ôm Ú, hôn lên trán Ú,
- Gọi vậy cho mọi người điều biết em là bé Ú hết mà?
- Thôi! anh là em chết danh luôn rồi đó.
- Như vậy cũng tốt mà? Vả lại cái tên ấy cũng dễ thương như em đó.
- Thôi đi, em không chịu đâu!
- Vậy muốn kiêu bằng gì?
- Bằng gì cũng được, nhưng không thích nghe cái tiếng Ú!
- Vậy kiêu bằng “mập”, khà khà!
- Nghe nó còn kì hơn nữa, em không chịu đâu!
Tôi cười, tôi ôm Ú vào lòng, rồi ôm Ú vào lòng mà ngủ.
Sáng dậy thấy Ú còn ngủ say, tôi lại ngắm cái khuôn mặt của Ú, nhìn thật dễ cưng, và đáng yêu. Tôi lại hôn trộm lên môi Ú, Ú mỉm cười, vương vai, rồi quay sang cười,
- Tối qua em ngủ ngon không?
- Ngon lắm, nhưng kể từ bây giờ em không còn là con gái rồi đúng không?
- Chắc là như vậy.
- Thôi đi, em không chịu đâu!
- Sao đêm qua không nói? Giờ lại nói, muộn rồi.
Tôi cười, Ú ôm thật chặc tôi,
- Thôi nay anh chở em di chơi nha!
- Ừ! Nhưng em muốn đi đâu?
- Đi ăn đi, em đói quá.
- Ừ! Vậy tắm đi, rồi anh chở đí ăn sáng
Truyen sex
Ú lấy đồ đi vào phòng tắm, tôi nằm buồn, mở điện thoại ra xem, thì ra đó chính là số của Trang đã gọi mình, vậy mà tối qua mình không nghe. Tôi liền nhỏm đậy, chạy ra hỏi phòng, gọi ngay cho Trang.
- Alô! Tối gọi chồng có gì không?
- Em định hỏi chồng đang làm gì thôi! Sao tối qua gọi chồng chồng không bắt máy?
- À, tối qua chồng mệt quá nên ngủ quên.
- Vậy à? Sáng chồng ăn gì chưa?
- Chưa nữa nè! Chồng đói muốn chết nè!
- Vậy đi ăn đi.
- Ừ! ủa giờ này vợ đang ở đâu?
- Ở dưới quê nè!
- GIận chồng nên về quê hả?
- Không, vợ có việc, nhưng khi đi về máy lại hết pin.
- VIệc gì?
- Khi nào lên kể lại cho chồng nghe. Cũng không có gì đáng ngại.
- Chuyện gi nói đi!
- Thôi! Chỉ là ba vợ mổ ruột thừa cấp tính thôi.
- Xong chưa?
- Khỏe rồi.
- Cho chồng gởi lời thăm ba nghe?
Trang ừ hử, tôi quay lại nhìn thì thấy Ú, cái vẻ mặt của Ú rất buồn, tim tôi đập thình thichj, lo sợ.
- Em ra đây có gì không?
Ú nhìn tôi, đôi mắt rớm nước mắt,
- Anh không thể quên cô ta sao?
- Anh…anh chỉ hỏi thăm thôi.
- Hỏi thăm mà vợ vợ chồng chồng?
- Em đang nghi ngờ anh à?
- Em có nghi gì? Trong khi em đã nghe hết mọi việc.
Tôi lại trở mặt,
- Ừ tôi là vậy đó, không muốn quen thì thôi! Cô mới là người đến sau.
Tôi bỏ đi vào phòng, rồi dẫn xe ra về,
- Anh là người như vậy à?
- Đúng bản chất con người tôi là vậy, ngàn năm nữa cũng không thay đổi được.
Ú khóc, khóc rất nhiều, đôi mắt hồn nhiên ngây thơ đã không còn,
- Anh là con người như vậy mà tôi lại yêu sao?
- Tự mà hỏi bản thân mình, thôi cám ơn vì tối qua đã cho tôi ngủ nhờ.
Tôi đến bên cạnh Ú, nói thì thầm vào tai
- Tôi đến với cô không có nghĩa là trái tim này chỉ dành riêng cho mình cô!
Ú bịt chặc tai mình lại, khụy xuống, khóc sước mướt. Tôi lên xe đạp đi, không muốn ngó lại phía sau, cảm thấy con người mình thật đê hèn, khốn nạn. Tôi ước chi lúc đó Ú cứ mắng, cứ chữi tôi, thì bây giờ lòng tôi đã không phải khó chịu như thế này. Tôi cố gắng chạy thật nhanh trở về chổ của Ú. Gỡ cữa,
- Mở cửa, mở cửa…
- Không anh về đi.
- Mở cửa ra, nghe anh nói!
- Em không muốn nghe gì hết.
- Nhưng anh yêu em. Anh cần em.
- Dù anh có nói gì em cũng mỡ của cho anh đâu.
- Được anh sẽ ngồi đây, đợi đến khi em mở cửa cho anh thì thôi.
Ú im lặng, nhưng tôi vẫn nghe tiếng khóc của Ú, làm lòng tôi nghẹn lại, tôi cố nói thêm thật nhiều, nhưng Ú vẫn một mực không bước đến mở của cho tôi. Tôi đập đầu mình vào của thật mạnh, rồi 1 cái, 2 cái, đến cái thứ 5, Ú kéo cửa làm tôi té nhào vào,
- Anh điên à?
- Ừ! anh điên!
Ú xoa dầu tôi, dù cho trán tôi rất đau, nhưng dù sao Ú cũng đã mở của cho tôi,
- Anh thích già vò bản thân mình như vậy sao?
- Vì yêu, chuyện gì anh cũng dám làm. Chỉ cần được yêu thôi.
Ú vẫn khóc, khó vì một người mà đáng nhẽ ra Ú không nên khóc,
- Anh thật ngốc, anh có biết làm vậy em sẽ còn đau hơn anh không?
- Anh chỉ cần em, và anh không biết gì nữa hết.
- Đầu anh sưng hết rồi, em lấy dầu thoa cho anh nghe?
- Không cần đâu, chỉ cần em ở đây với anh thôi.
Điện thoại tôi lại reo lên, Ú giật lấy,
- Chị 3 kìa!
- Đưa đây! Nhà gọi
- Em nghe!
Cgih 3 gọi tôi về do có việc nhà, cần tôi về để đo ruộng cho người ta thuê, thực ra tôi cũng chẳng muốn về, nhưng vì chị tôi nói có thêm việc khác nữa, nên tôi mới nói chiều mốt tôi sẽ về, vì mai còn thi môn cuối nữa. Và cuối cùng tôi cũng dỗ ngọt được Ú. Tôi chở Ú đến một quán phở. Ăn xong tôi rủ Ú đến một quán cà phê gần dó. Tuy hẹp nhưng mỗi bàn có một không gian riêng, khiến người ta dễ chịu. vẫn cái cách chăm sóc bạn gái cẩn thận, tôi gọi cho mình một tách cà phê nóng.
- Thực ra chuyện nhà anh lu bu lắm!
- Sao vậy? anh nói em nghe!
Tôi cố nói cho Ú nghe hết về mọi chuyện tong gia đình
- Anh chắc buồn lắm hả?
- Rồi cũng quen thôi! Còn gia đình em?
- Nhà em có 2 anh em, anh trai có gia đình rồi, Ba mẹ còn đủ.
- Ừ! Anh trai em nhiêu tuổi rồi?
- Anh ấy tuổi thin.
- Vậy bằng anh hả? có gia đình sớm nha!
- Vậy ra anh lớn tuổi hơn em?
- Ừ! Anh lớn hơn em 2 tuổi mà!
- Đó giờ em tưỡng anh bằng tuổi em không chứ?
- Ai cũng nghĩ vậy.
Thực ra tôi lớn hơn giấy tờ 2 tuổi, do ngày xưa ba mẹ làm giấy tờ có gì đó trục trặc nên tôi cũng học trể đi 2 năm so với những người cùng tuổi. Tôi quay sang hôn lên má Ú một cái.
- Anh yêu em quá hà!
- Thật không?
- Thật!
- Sao em lại yêu anh nhỉ?
- Anh không biết.
- Anh nè, chuyện đó xong rồi sao em vẫn hơi đau vậy?
- Anh xin lỗi, có lẽ đêm hôn anh làm hơi mạnh.
- Sao em lại thích cái cảm giác vừa đau lại vừa… đó nhỉ?
- Cảm giác sướng đúng không?
- Em không biết, nhưng cái đó của anh đút đến đâu, em sướng run người đến đó.
- Muốn nữa không?
- Thoi nhưng đau lắm, em còn ê nè.
- Vài lần là quen thôi! Lúc đó không có anh biết đâu em lại kiếm thằng khác?
- Thôi đi, chã lẽ em là con người như vậy?
Tôi không dám nói thêm, vì tôi biết nếu nói thêm sẽ làm cho Ú giận, bởi cách nói chới quá đáng của mình. Tôi chở Ú về, nhìn thấy gương mặt xinh xắn đáng yêu của Ú làm tôi không thể nào cuỗng lại mình được. Tôi hôn đôi môi đỏ mộng của Ú, một lúc lâu mới đẩy tôi ra,
- Em mệt lắm.
- Mệt nhưng sướng mà?
- Thôi đi, anh có cho em thở đâu?
- Tại cái môi của em kìa!
- Em thấy có gì đâu?
- Thì tại nó làm anh yêu, anh thích, nên anh hôn anh hít!
- Thôi di, anh lúc nào không vậy?
Tôi đẩy Ú nằm xuống, đè lên người Ú,
- Anh nặng lắm.
- khỏe vậy mới có sức làm tình với em nè.
- Thôi anh kì quá! Em nghe ừ đó ngại lắm.
- Từ nào?
- Làm tình đó!
- Thì làm tình nói làm tình thôi, có gì ngại? không phải em vừa nói sao?
- Thôi em không muốn nghe vậy mà.
Tôi cắn lấy cái môi xinh xắn của Ú, Ú đẩy tôi ra
- Đau em
- Sao em lại xinh đến vậy?
Truyen xxx
- Thôi anh làm em mắc cỡ nè!
Tôi hôn tiếp lên môi của Ú, cái cảm giác thật nhẹ nhàng, thơm mát làm sao. Lúc đó tôi cảm thấy yêu Ú lắm, và không còn nghĩ đến ai ngoài Ú. Nghĩ cũng lạ, người mà tôi ghét, tôi từng nghĩ sẽ không thể nào có chút tình cảm nào, giờ lại nằm gọn trong vòng tay tôi. Tôi đã đến bên Ú như một câu chuyện không ai ngờ, không như câu chuyện cổ tích, nhưng cũng đầy rẫy sự ly kỳ, lạ lẫm. Chắc tôi lại yêu Ú nữa rồi, cái điều mà với bao nhiêu người con gái tôi vẫn như vậy. Thích gần gũi xác thịt, thích qyuan hệ với gái tơ, hay đúng hơn là chiến tình cảm của họ, để rồi khiến họ phải trao thân cho mình. Cái cảm giác chưa bao giờ khiến tôi phải biết mệt mỏi, đã vậy tôi rất sung sướng mỗi khi chiếm được thứ tình cảm ấy, cái thứ mà đối với nhiều cho rằng nó thiên liêng và cao cả. Tôi còn nhớ bạn tôi có hỏi tôi : “với ai mày cũng yêu à?”. Tôi đã không ngại ngưng nói: “Tấ cả những người con gái lên giường với tao, tao điều yêu hết!”. Giờ nghĩ lại thật thô bỉ, nhưng có chút gì đó thấy vui sướng lắm. Quả thật là vây, tôi ôm Ú trong lòng, tôi cảm giác yêu lắm, yêu như bao nhiêu người con gái khác. Đúng tôi rất chung tình khi yêu ai đó, nhưng chưa bao giờ thủy chung với một ai, tôi sẽ yêu, sẽ thương, sẽ làm tình với tất cả những người tôi yêu…. À không chắc có một người tôi từng yêu, từng khiến tôi biết bao nhớ nhung, nhưng rồi dù cho người đó cũng rất yêu tôi, thươngng tôi, nhưng tôi đã vứt người đó sang một bên, vì một lý do rất điên khùng và ngốc nghếch. Giờ nghĩ lại tôi cảm thấy có một chút gì đó khiến tôi ái ngại, vì lúc đó tôi quá sĩ diện. Thúy An người mà tôi đã nói, em học kém tôi 2 lớp, xinh xắn, đáng yêu, cái thân hình bé bổng, không gợi cảm như những người khác, đã kiến tôi phải nhớ mãi hình bóng đó, chắc vì một chút gì đó hối tiếc. Lần đầu tiên tôi gặp T.An là khi em vừa lên lớp 6, lúc đó tôi học lớp 8, dù đang rất yêu L, nhưng vô tình lần đó T.An học chung với đứa em bà con gần nhà với tôi. Có lần gặp nó trên sân trường đang đi cùng với T.An tôi rủ 2 đúa ra uống nước mía, vì là bạn của em bà con nên tôi cũng khá bạo dạng, Tuy từ chối nhưng vì đứa em tôi cứ rủ nên T.An cũng đi theo, nói chuyện đùa chơi rất nhiều, tôi mới biết T.An ở gần trường, con của một cô dạy ở trường cách đó không quá xa. Tôi chỉ biết vậy….
- Anh đang làm gì đó?
Tiếng củ Ú làm tôi giật mình,
- Anh đang suy nghĩ về một việc.
- Việc gì?
- Chuyện vu vơ đó mà, không có gì đâu!
- Thật không?
- Ừ đang nghĩ coi làm sao để em vui nè!
- Tin không ta?
- Anh nói thật, tin hay không là tùy.
- Thôi em tin mà, chưa chi anh đã vậy rồi.
Thực ra tôi ghét ai đó soi mói những suy nghĩ của mình lắm, tôi kieems chuyện để đi về phòng, à có cách rồi.
- Thôi anh về phòng học bài, mai thi.
- Mai anh thi chung em mà?
- Ừ, em học bài chưa?
- Học rồi, thôi có gì mai vô em chỉ? Ha?
- Ai biết chỉ được không?
- Được mà.
- Thôi! Anh về học một ít đã, sợ có gì là chết.
- Hay lấy tập em mà học nè!
- Chữ anh anh học, mau thuộc hơn.
- Tùy anh vậy.
Dỗ dành thêm lát cuối cùng cũng xong, tôi về phòng, thấy cả bọn tụi nó đang láo nháo làm bài tập.
- Ôi trời ơi! Chắc hôm nay trời đổ cơn mưa rồi!
N-T: – THằng kia! Mới về ddax kiếm chuyện hả?
- Có gì đâu! Tại tao nghĩ sao nói vậy thôi!
Thằng bạn tôi tiếp lời,
- Mày có tin 3 đứa đẹp đánh đứa xấu quác không?
- Thôi, coi như tao sợ, nhưng sao cả bọn bài binh ra đây vậy?
N-L: – Sắp thi rồi, nên tranh thủ mày ơi!
- NƯớc tới chân mới nhảy!
N-T: – Kiếm chuyện hoài hả mày?
Tôi cười không nói thêm, vả lại tôi cũng không hứng thú với bọn này lắm, học hành thì làm biếng, bài tập hì hàng tá, ôn thi mấy tháng trời chỉ biết giải vài bài toán khảo sát, Lý Hóa gì thì biết mỗi thứ một ít. Nghe đâu ba con N-L nói nó rớt đại học trên này ổng cúng vịt ăn mừng, nghĩ cũng lạ, thở đời nay con đi thi ba thì trù ẻo, ai không nản. Trách làm gì, con người ông ta là vậy, con gái thì ổng sợ xa nhà nên hư,(trong khi nó hư trong tay tôi rồi), mà cũng phải, N-L là đứ có nhang sắc đó chứ, nó cũng đẹp, cũng ra dáng nữ nhi lắm.
Tôi mở máy tính, lên kiểm tra mail, cũng ít khi tôi lại làm việc này, không có thông báo gì mới. Tôi lại mở mail của tổ chức chúng tôi, a! Có cả một file danh sách mới mà đám ở quê gởi cho tôi. Thực ra đứa nào gia nhập cũng có tên, địa chỉ liên lạc, số điện thoại, góc gác, hình, chiều cao cân nặng, nói chung thông tin cũng được viết chi tiết lắm. Tôi thì có danh sách mấy nghìn đứa trong tay, một số ít lên CT này đi học như tôi, vả lại chuyện chết chóc thì đứa nào đi rồi tôi sẽ lưu file riêng, ra ngoài làm ăn cũng có riêng. Và một file cho đám anh em còn ở lại. Tôi cẩn thận dò lại những thằng vừa được báo là chết rồi. Nói chung chúng tôi thường hay có người ra đi lắm. Chắc ai cũng nghĩ nếu chết thì ắc sẽ có điều tra đúng không? Không phải lúc nào cũng vậy đâu! Mọi chuyện điều được dằn xếp ổn thoải hết. Nói chung là có rất nhiều cách để qua mặt bọn điều tra. Với lại bọn nó cũng có một số là người của chúng tôi, hay chí ít cũng có ăn chia với chúng tôi. Tôi từng nhớ có thằng mới lên chức là nhờ “sư huynh” tôi giúp. Thực ra lợi cho đôi bên thôi, trong bang có thằng phản bội, nó dím tiền của bang đến gần 100 triệu,“sư huynh” được báo tin, sau nhiều ngày diều tra, cuối cùng phát hiện sự việc là đúng. Nên thăng nhóc bị gài bẫy mà không hay. Nó đi tù hết mười mấy năm, vì tội giết người, mai là nó chưa đủ 18 tuổi, nếu không cũng không biết ngày ra rồi.
- Mày đang coi gì đó?
Tôi giật mình…. tát ngay mọi thứ, quá bất cẩn, đáng nhẽ ra tôi không nên coi trước mặt bọn này…
- Không có gì, đừng soi mói chuyện riêng của tao.
- Làm gì thấy ghê! Như tụi tao muốn coi lắm vậy đó!
- Nhưng tao nói rồi, tài liệu và mọi thứ của tao dừng ai đụng tới.
- Có ai đụn tới gì đâu mà mày quạo?
Có vẻ tôi hơi quá lời, thực ra nếu người ngoài coi cũng khó lòng biết đó là gì, nhưng dù sao mọi thứ dữ liệu phải được xó bỏ, kể cả web lẫn những thư mục mà tôi từng vào. Thực sự để an toàn tôi up dữ liệu lên một web nước ngoài, không bao giờ tôi mở lên trước mặt ai hết. Với lại bọn dốt này có chỉ nó cũng chưa chắc nó biết đường mà vào, lòng an tâm, xuống máy lấy cuốn tập ra học. Không biết sao lòng cứ nghĩ ngợi về T.An mãi, tôi còn nhớ nhà tôi ở cách trường khoảng 2,5 cây, nhưng có một cơ sở tin học gần trường. Thường thì chỉ chị 3 và anh 4 tôi ở đó thôi, tôi cũng hay ở đó để phụ tiếp chị tôi, hè năm đó con bé T.An đến nhà tôi học. Cái dáng vẻ trẻ con của T.An làm tôi cảm giác thích và mếnh lắm. Có lần,
- Anh Đ ơi, cho em hỏi cái này.
- Có gì không em?
- Sao em chia cột mãi không được?
- Đâu có gì đâu để anh coi.
Tôi vô tình đặt tay lên chuột, T.An vẫn chưa rút ra, cái cảm giác mền mại, nhỏ nhắm của em nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, An bối rối,
- Anh xin lỗi.
Có cái gì đó hới rục rè, nhưng cũng không kém phần đáng yêu, An rút tay lại,
- Xong rồi đó!
- Cám ơn anh nghe!
- Không có gì.
Suốt buổi học đó, lòng tôi cứ nôn nao sao đó, nhìn kỹ thì dáng T.An nhỏ nhắn, thon thả, mông ngực thì không có gì đặc biệt, ngực thì chắc chỉ dạng mới nhú. Được cái khuôn mặt thì xinh xắn, đáng yêu lắm. Vả lại không như bây giờ, lúc đó miễn em nào có khuôn mặt xinh xinh là vô tằm ngắm tôi hết. Không bao giờ quan tâm đến thân hình hay mông ngực gì. Tâm hồn tôi có phần lơ đãng vì T.An, dù ở bên L nhưng lòng vẫn muốn được yêu thương T.An. Rồi kể từ ngày hôm đó, tôi nhận ra rằng T.An đã dần dần có tình cảm với tôi, nhưng có cái gì đó còn ngại ngùng lắm. Những buổi học xong nhiều lần định rủ em đi uống nước, nhưng lần nào cũng bị từ chối, không phải không muốn đi, nhưng vì mẹ em nói đi học về phải về nhà. Tôi tìm hết trăm phương nghìn cách nhưng vẫn không thể nào giúp để chúng tôi tiến gần đến nhau hơn. Nhưng mai mắn đã mỉm cười với tôi, nhà em có cái máy vi tính mới sắm (thực ra là của anh tôi ráp bán), nhưng không có game gì hết, nên mẹ em nói là cài thêm game cho em, tôi vác ngay bóp đĩa của anh tôi đến nhà,
- Con chào cô!
- Con đến cài game cho bé Giao à?(tên của bé khi ở nhà)
- Dạ!
- Nó cứ nói mẹ mua máy không có một game, chán chết!
Tôi vào gặp bé đang ngồi chơi mấy trò có sẵn trong máy,
- Chào bé!
- Anh Đ! Anh đến cài game cho em đúng không?
Tôi gật đầu cười, nhìn cái vẻ mặt đáng yêu và mừng rỡ như mẹ đi chợ về của bé làm tôi vui lắm. Những game khi ấy thường dễ cài lắm, game nhỏ nhỏi, vài M à, được cái xong mỗi game thường vào chơi thử xem có lỗi không, tôi và bé ngồi chơi quyết liệt, có khi tôi nhìn sang thấy mồ hôi trên trán bé, tôi quyệt tay lau cho bé, bé nhìn tôi với một chút gì đó hài lòng với hành động bạo dạng đó của tôi.
- Chơi đến mồ hôi nhễ nhại nè.
- Anh cũng có vậy.
Bé lấy tay mình lặp lại cái hành động của tôi, hạnh phúc quá! Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ được như vậy hết. Kể từ lần đó tôi tặng em một cuốn nhật ký, đó như một cuốn nhật ký chuyền tay, ngày đầu tiên tôi viết: “Chào bé! Sáng nay anh cũng ba ra đồng thăm lúa……” tôi kể lại những gì xãy ra ngày hôm đó, rồi đoạn cuối. “….anh không biết mình làm thế này là đúng hay sai, anh chỉ mong đây là món quà anh dành cho bé, lòng anh bây giờ đã không còn là của riêng anh, nó đã chứa một hình bóng nào đó… anh biết, nếu anh nói ra, anh sợ anh sẽ mất nó mãi mãi. Thôi chào bé! Ngày mới tốt lành!”
Rồi tôi cũng nhận được những dòng hồi âm của bé: “Chào anh! Cả ngày hôm nay em bận bịu với công việc nhà, sáng…..” cũng không khác lắm với cách viết của tôi, cũng những dòng thời gian… và “…. bế cũng nhận thấy một tí gì, một hình bóng nào đó trong tim bé rồi, nhưng bé sợ lắm, sợ mẹ, mẹ biết sẽ mắng bé.” Thực ra tôi không cong nhớ kỹ lắm. Nhưng khi đọc được những dòng này của bé, tôi vui mừng lắm. Rồi thời gian trôi đi, tình cảm của tôi dành cho T.An cũng lớn dần theo những dòng nhật ký đó. L không nhận ra được tôi đang giở trò bắt cá 2 tay, vì thời gian tôi dành cho T.An rất ít, chỉ đêm về mới viết nhật ký cho nhau.
Hẹn hò là một thứ vô cùng xa xỉ, tôi cảm thấy tình cảm giành cho T.An ngày một lớn dần lên, lớn đến nổi tôi không thể nào buông tay được, nó không khác so với L. Đến năm tôi học lớp 9, lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, cũng là vô tình thôi. Bé đi chơi cùng bạn trong lớp, vô tình hôm đó khi bé về tôi gặp,
- Em đi đâu về vậy?
- Em đi nhà nhỏ bạn về, anh đang làm gì ở đây?
- Anh định đến đưa em nhật ký nè.
- Hay mình đi đâu chơi đi?
- Đi đâu giờ?
- Đi đâu cũng được, còn khoảng tiếng nữa em mới phải về.
- Cho anh 5 phút suy nghĩ!
- Em không biết, chỉ có khoảng tiếng là em phải về.
- Được rồi.
Tôi vui lắm, cuối cùng cũng có cơ hội để đi chơi cùng bé, nhưng gần đó thì không có quán nào hết, rồi mai mắn khi tôi nhớ ra một nơi. Giữa đồng ruộng,
- Đi theo anh!
Truyen xxx
- Đi đâu vậy?
- Bí mật.
Đúng như tôi dự đón, lúa đang trổ, vàng cả một vùng rộng lớn, bờ đê gần đó, tôi nắm tay bé
- Sao vậy?
- Em ngại.
- Không có ai thấy đâu!
- Em…..
Tôi giữ chặc, kéo bé đến bờ đê, ngồi dưới một góc cây to,
- Thích nơi này không?
- Thích! Nhưng sao anh lại biết nơi này vậy?
- Có gì đâu, có lần anh đi ngan đây, nên nghĩ đến nó thôi.
Những câu chuyện không đâu, nhưng chính vì vậy khiến bé không còn cảm giác ngại ngùng với tôi, bàn tay tôi vẫn không buông tay bé. Tôi đánh liều, vòng tay sang ôm bé vào lòng, bé đẩy tay tôi
- Em ngại lắm.
- Không sao đâu, đâu có gì to tác đâu mà em sợ?
- Nhưng em vẫn sợ.
- Sợ ai?
- Sợ mẹ biết, chắc mẹ đánh em chết.
- Anh sẽ chịu dòn thay.
- Thôi đi, em không muốn anh lại bị mẹ em đánh đâu.
Tôi ôm chặc bé vào lòng, hôn lên mái tóc của bé, một cảm giác ngây ngất, say dắm, tay vẫn trong tay.
- Anh muốn thời gian đường bao giờ trôi nữa, em có như vậy không?
- Có, nhưng vẫn sợ.
Tôi ôm bé chặc thêm, hôn lên đôi gò má của bé,
- Anh yêu em lắm, đừng bao giờ ròi xa anh em nhé!
Bé cười, vẻ ngại ngùng, quay mặt lại nhìn tôi,
- Em mắc cở lắm.
- Em có biết em đáng yêu lắm không?
- Anh cứ nói vậy, em mắc cở lắm.
Tôi hôn luôn lên đôi môi bé bỏng đó, một nụ hôn phớt qua, mềm mại, bé bỏng, và đáng yêu khiến tôi phải nhớ đến giờ, dù cho xung quanh có biết bao người con gái.
- Anh này, quá lắm.
- Anh chỉ hôn người anh yêu thôi mà?
- Thôi đi, em đâu yêu anh đâu!
- Thật không? Vậy về đi.
Tôi ra vẻ giận dỗi,đẩy bé ra, đứng lên, bé níu tay tôi lại,
- Thôi, đừng giận mà.
- Không có rảnh mà giận người không yêu mình.
- Thôi, em đùa mà.
Bé nắm lấy tay tôi, tôi cười nhìn bé,
- Em có biết anh yêu em đến nhường nào không?
- Em biết mà.
- Vậy mà em lại nói những lời như vậy với anh hả?
- Không, em không hề có ý gì đâu!
Cả buổi đó chúng tôi tay trong tay, dù cho chưa hôn môi nhau nhưng vẫn cảm giác hạnh phúc lắm.
- Thôi em về.
- Ở lại chút đi.
- Thôi! Em về trể mẹ đánh đó.
- Nhưng…
- Thôi đi, em về liền mới được, trể lắm rồi.
- Anh hôn em một cái rồi em về.
- Thôi! anh hôn nay giờ mà.
- Nhưng anh muốn….
- Thôi, nhanh nhanh đi, em về.
Tôi cười, kéo tay bé xuống,
- Anh làm…. em sợ lắm…
Tôi lấy tay đỡ bé, hôn một cái lên môi bé, một nụ hôn không quá dài, nhưng để lại biết bao nhiêu cảm xúc cho tôi.
- Anh yêu em!
Một ánh mắt say đắm nhìn bé,
- Em cũng yêu anh nhiều lắm!
Chúng tôi chia tay nhau trong tiếc nối, nhưng biết sao, cũng trể gần 15 phút rồi.
Hôm đó tôi vui lắm, cuối cùng thì người con gái thứ 2 tôi yêu cũng đã có kết quả. Sáng hôm sau gặp bé trong trường,
- Sao vậy? Thấy em có vẻ không vui?
- Mẹ la em đó! Tí nữa là cho em no đòn rồi.
- Vậy mẹ đánh em hả? Có sao không?
- Không, mẹ chưa đánh, nhưng mẹ nói đi trể lần nữa chắc đánh chết em đó.
- Thôi anh xin lỗi.
- Mẹ nói cấm em đi chơi 1 tháng đó.
- Vậy…???
- Tại anh không đó.
- Thôi mà, anh đã xin lỗi còn gì?
Dù sao mọi chuyện thì một phần cũng do tôi, biết là bé buồn vì tôi, nhưng đành chịu thôi. Bé gởi tôi cuốn nhật ký, bé đã khóc trên đó, tôi đọc xong mà lòng cảm thấy rưng rưng, buồn cho bé : “…. em biết mình đã yêu anh, em hy vọng tình yêu mà anh dành cho em mãi mãi là chân thành, từ trong tim anh. Em sẽ mãi mãi không thể nào quên cái giây phút hôm qua, đẹp như một giấc mơ…..vậy mà khi về đến nhà, niềm vui của em đã không được trọn vẹn, mẹ mắng em, suýt nữa còn đánh em, nếu không có anh chị chắc em đã no đòn, mẹ nói không nghe lời mẹ sau này hư mẹ không biết phải làm sao ăn nói với ba. Em biết mẹ buồn vì em, nhưng em thầm nghĩ, chưa bao giờ em làm việc gì có lỗi với gia đình, hay với mẹ hết. Em yêu anh, em biết được mình làm vậy là đúng hay sai…..”. Tôi cảm động với tình yêu của bé dành cho mình, thầm nghĩ, phải chăng được gặp bé, yêu bé là một sai lầm của cuộc đời tôi? Đúng ra có L rồi không nên có bé, hay chỉ một mà thôi. Tôi đã yêu cùng lúc 2 người con gái, lòng tôi rối bời, không biết nói cùng ai….
Rồi hè năm đó, mẹ tôi mất, cái năm xảy ra quá nhiều đến cuộc đời tôi, bị sỉ nhục với câu nói: “có tài mà không đức là kẻ vô dụng”, vì tình yêu đã không thể hiện hết khả năng của mình, nhưng đáp lại lần đầu tiên biết mùi con gái, biết đến tình dục, để rồi coi nó như một thứ giải khuây. Đến khi nhận ra thì đã quá xa, tôi không thể nào quay trở lại được. Tôi đã vô tình bị L lôi mình vào một cuộc chơi, mãi sau này tôi mới biết, chính L và sư huynh đã làm tôi mê man trong cảnh giàu sang, tiền bạc, rồi đâm chém, chết chóc. Tôi cứ nghĩ bang hội là một thứ gì đó để người ta ngồi lên, nắm quyền, giải quyết chuyện kiếm tiền. Nhưng không, tất cả điều có luật, ai phạm phải luật chơi sẽ bị trừng phạt, nhẹ thì mất tất cả, nặng thì bị chặc tay, có khi không còn mạng trở về. Đến khi bản thân mình biết thì quá muộn, nó cứ trôi mãi, không có ngày dừng, và tôi bị cuốn theo nó….. Để rồi tôi nhận ra một chân lý để mình tồn tại trong chốn này: “Cứ đi thẳng, rồi hãy nhìn lại, nhưng đừng nuối tiếc những chuyện đã qua”….
…tồn tại, mới là thứ cần thiết nhất. Tôi còn nhớ năm đó tôi đã vô tình được biết sư huynh, một người cao lớn, đẹp trai, khá phong độ, nhìn cái vẻ ngoài không ai nghĩ anh là sư huynh cả một đám anh em biết bao nhiêu mà kể.
- Anh ấy tên là….mọi người gọi anh ấy là “sư huynh”.
- Chào anh.
Tôi chào hỏi nhưng không thể nào hiểu được gì,
- Anh là một trong rất ít người biết đến “sư huynh” đó.
- Chúng ta có nguyên tắc hy vọng những gì L đã nói em đủ thông minh để hiểu chứ?
Thực ra tôi còn khá mơ hồ, về tất cả mọi chuyện,
- Em vẫn không hiểu lắm, chỉ nghe L nói anh có việc giao em làm. Nhưng em biết gì đâu mà làm?
- L nói em làm được, vả lại em là bạn trai L mà?
- Nhưng…
- Thôi anh không muốn nghe, em đã đâm thằng…. và giờ em không chó nhiều lựa chọn đâu!
- Ý anh là thằng mà mấy hôm trước em đâm đó à?
- Giờ nó còn đang nằm trong bệnh viện, không có sư huynh ra mặt, chắc giờ này… anh phải….
- Thôi người nhà cả, anh chỉ giúp em, hy vọng em sẽ giúp lại cho anh thôi. Tùy em, anh không ép.
Ép? Không ép? Tôi có sự lựa chọn sao? Nực cười, giờ nghĩ lại thật ngu xuẩn, tất cả chỉ là cái bẩy, cái bẩy tôi đã sập, không thể nào có thể bước ra. Tôi cũng không cần ra để làm gì, vì tôi biết có thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào làm được gì. Nói chi lúc đó, tôi còn con nít lắm. Tôi còn nhớ L tặng tôi một cây dao tôi thường bỏ trong túi, tôi thì không bao giờ nghĩ là mình cần đến nó. Rồi ngày nọ, tôi đang đi về, tự nhiên có một nhóm chặng đường, hùng hổ lắm. Tôi không ngại cái chuyện đánh nhau. Bởi lúc đó tướng tôi cũng không thua ai, nhưng đằng này có đến 4, hay 5 thằng, làm tôi cũng cảm thấy sợ. Tôi cứ chần chừ mãi kiếm đường rút chạy, nhưng không được, cuối cùng phải làm liều để biết ai là thằng chủ mưu vụ chặng đường đánh tôi.
- Thực ra bọn mày muốn gì?
- Căm mày, tụi tao muốn cho mày biết, cướp bạn gái người khác là như thế naao.
- Vậy thằng nào nói tao cướp bạn gái nó? Bước ra?
Một thằng tương đối nhỏ con, tướng tá cũng ra dáng con nhà khá giả, bước lên, tung một đạp lên người tôi, làm tôi đổ nhào, chới với.
- Tao nè thằng chó, Mày bỏ con L cho tao, nó là con nhỏ mà tao theo từ rất lâu rồi.
Tôi biết, thì ra con dao mà L đưa cho tôi là vì việc này, L đã nói có người thương L lắm, nhưng L không thích, nên…. Tôi không nói câu gì, đứng dậy lại gần nó, cố tình cho nó đấm mấy cái vào mặt nữa,
- Chết mẹ đi mày.
Một nhát dao của tôi dâm thẳng vào bụng nó, nó sợ đến xanh máu mặt, tôi thì rút dao ra khỏi người nó, chạy không kể gì hết, tôi chạy thật xa, tôi sợ, sợ lắm, sợ bị tụi nó đuổi theo. Nhưng đến một đoạn rất xa tôi nhìn lại. Không thấy bóng dáng ai hết, tôi quay lại nơi đó thì chỉ thấy một ít máu còn xót lại, cả máu trên tay tôi, tôi đã quẳng con dao xuống bờ sông gần đó, cố tắm cho thật sạch những viết máu trên người mình. Kể từ đó, sợ hãi cứ bao trùm lấy tôi. Tôi đến nhà L, kể cho L nghe, L hứa sẽ nghĩ cách dumg tôi, rồi nói tôi an tâm.
- Anh cứ ở đây. Đừng sợ, em đi có việc, chiều em sẽ về. Nhớ không đi đâu ra khỏi nhà em nghe!
Tôi không biết nói gì, chỉ sợ… sợ lắm, đầu tôi cứ ám ảnh những vết máu của hắn, của cái khuôn mặt xanh lè của hắn, khi quỵ xuống chân tôi. Tôi sẽ là kẻ giết người, tôi sẽ đi tù, tương lại, học hành của tôi sẽ mất hết…. thế là xong cuộc đời này rồi….
Còn nữa