Trang chủ » truyen dam » (Truyen sex) Phang em bé xóm trọ phần 1

Truyen sex

Tôi học đại học ở HN, ra trường đi làm cũng được vài năm. Chuyển xóm trọ liên tục, phần vì tính tôi chóng chán, thích thay đổi. Ở đâu cũng chỉ được vài tháng là tôi lại chán và muốn tìm chỗ khác (cái này hình như còn đúng cả trong việc yêu đương và chăn rau). Hơn nữa chuyển nhiều xóm trọ thì tất nhiên là mình sẽ có nhiều hàng xóm hơn, và biết đâu trong số các hàng xóm đó sẽ có những em dâm dâm ngon ngon, non non, ham tình dục, dễ dụ dỗ. Chứ cứ ngồi một chỗ, ở một xóm thì rõ ràng là gái ít hơn, cơ hội giảm đi nhiều. Và một điều quan trọng nữa của việc em hay chuyển xóm là vì em ko cho các gái em đã phang có thể quay lại xóm trọ truy kích em. Cái này gọi là bỏ xóm chạy lấy người.
Chuyện tôi sắp kể là chuyện về cô bé ở xóm trọ cũ (tức là giờ tôi đã ko còn ở cùng xóm với em ý nữa), tôi mới phang hôm giỗ tổ 10/3 âm lịch gần đây. Nói thì đơn giản, nhưng hành trình phang em này cũng lắm gian nan. Xin bắt đầu từ lúc hai người còn xa lạ.
Hồi đó phòng tôi ở tầng 3, còn em gái đó (từ giờ xin gọi là Bống, vì thấy người ta gọi em như thế) ở tầng 1, ngay mặt tiền. Lúc tôi chuyển đến xóm thì Bống chưa đến, và cái phòng Bống ở là phòng của hai vợ chồng cũng già già. Thằng chồng thì to cao như su mô còn con vợ thì cong qoeo như cành củi khô. Chả biết có phải vì thế ko mà hai vợ chồng suốt ngày chửi nhau. Đi thì thôi chứ về đến xóm là nghe thấy hai vợ chồng ông ý cãi lộn, cãi từ tờ mờ sáng, quýnh quáng sang buổi trưa, rồi dây dưa sang buổi tối.

Cãi nhau thì nhiều vậy nhưng lí do thì chỉ có một, đó là chồng hay lấy tiền của vợ đi chơi gái. Lí do ấy thì chính đáng quá rồi, trong con vợ như con cá ngạo phơi khô thế thì bố thằng nào mà nhét vào nổi. Trừ những thằng có trí tưởng tượng phong phú với khả năng nhìn một con khỉ chết khô mà nghĩ ra thành Song Hye Kyo. Thế nên thằng chồng suốt ngày bắt vợ nôn tiền ra cho nó đi chơi gái cũng là hợp logic thôi. Nói hợp logic là bởi cái mặt thằng chồng trông rất bặm trợn, dùi đục mắm cáy. Mà đã dùi đục mắm cáy thì sao có trí tưởng tượng phong phú được.

Nhưng cũng có những hôm không nghe thấy tiếng cãi nhau, mà thay vào đó, là tiếng phang nhau. Cứ huỳnh huỵch uỳnh uỵch trong phòng, ai đi qua cũng tò mò bởi thứ âm thanh lạ đó. Tò mò ko phải vì ko biết vợ chồng đó đang làm gì trong phòng, mà tò mò vì ko biết sao cái âm thanh đáng lẽ ra là êm ái, đê mê và kích thích ấy lại có thể trở nên khốc liệt và phũ phàng đến thế. Nói ko phải nói điêu, khi hai vợ chồng đó đóng gạch thì cả xóm đều biết. Nhưng những lúc vậy cũng ít thôi, nó dường như chỉ xảy ra khi thằng chồng biết rằng vợ chẳng còn một đồng xu nào để cho nó đi chơi gái nữa, hoặc lão chồng vừa nốc đẫy rượu bia vào, mà khi đã để rượu bia điều khiển, con người ta có thể ko nhớ nổi mình là ai, ko thể phân biệt được đúng sai, và càng ko biết đâu là khỉ khô, đâu là Song Hye Kyo (em thích so sánh với con này vì em mê nó từ khi nó từ khi xem phim Trái Tim Mùa Thu, mịa, phê vkl. Được đóng em này một nhát thì chết cũng xuôi tay).

Kể ra nhiều lúc cũng bực mình với vợ chồng nhà này, vì mình đi làm về mệt, muốn yên tĩnh chút thì lại phải nghe thấy vợ chồng nó choảng nhau, chửi nhau, ầm ĩ, rầu rĩ. Nhưng nhiều lúc buồn, xem vợ chồng nó bày trò cũng đỡ buồn, rồi anh em trong xóm có chuyện mà bàn ra tán vào, chém gió với nhau, rồi cười hô hố… thế cũng vui.

Phàm cái gì đã tạo ra ấn tượng mạnh với mình (cho dù là ấn tượng tốt hay xấu) thì khi nó mất đi, mình sẽ nhận ra ngay. Đó là một buổi chiều, sau 2 ngày nghỉ về quê có việc, vừa phi xe vào xóm, tôi lập tức nhận thấy sự khác biệt. Đầu tiên là sự gọn gàng. Cái phòng hai vợ chồng ấy bình thường trước cửa lúc nào cũng ngổn ngang thau chậu, bát đĩa, đôi khi là cả quần áo bẩn, vậy mà hôm nay sạch sẽ đến kinh ngạc. Cái chỗ đặt cái thùng nhựa cáu cặn, vàng khè đựng cái điếu cày bốc mùi khai mù của lão chồng giờ được thay bằng một chậu lan xinh xinh tim tím tỏa hương dìu dịu. Tôi khựng xe lại vì sự bất ngờ thú vị này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc… Chả có lẽ…

Rồi từ trong nhà, bóng một cô bé đi ra, tay vẫn đang cầm quyển Triết học Mác Lê Lin (chắc sinh viên năm 1). Cô bé xinh quá, không cao lắm, khoảng 1m60 thôi, nhưng cực kì cân đối và tròn trịa, da trắng hồng, đặc biệt là mái tóc đuôi gà óng ả tinh nghịch cột phía sau. Em mặc chiếc áo phông mỏng màu trắng, nhìn rõ chiếc áo con màu hồng bên trong đang căng lên vì bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ mới lớn. Nhìn thấy em mà tôi đã thấy run lên rồi. Hình như em định đi ra ngoài mua cái gì đó. Thấy tôi đứng ngay trước ngõ, em ngoan ngoãn chào tôi:

Truyen nguoi lon

 

- Em chào anh ạ!

- Ừ, chào em. Em mới chuyển đến à?

- Vâng ạ

- Em thích hoa lan à? (Tôi hỏi và đưa mắt về phía giỏ lan đang treo gần cửa)

- Vâng ạ (em vừa nói vừa khẽ mỉm cười, trông đáng yêu chết đi được)

- Hoa đẹp lắm, nhưng mà…

- Nhưng mà sao hả anh?

- Nhưng mà ko đẹp bằng em

Em thẹn thùng, mặt đỏ bừng và lại cười tủm tỉm…

Nói xong, tôi nhấn ga phóng luôn xe vào trong. Thôi, lần đầu gặp, nói chuyện mấy câu thế là đủ rồi. Từ từ rồi tính tiếp, cho em một chút ấn tượng để em không lẫn tôi với bao nhiêu anh chàng khác trong xóm. Lần đầu mà tán tỉnh nhiều quá em nó lại sợ.
Rồi từ hôm đó, mỗi lần đi làm về, hoặc buổi tối có việc đi qua phòng em, tôi đều đưa mắt tìm kiếm em. Nhưng chẳng lần nào thấy em, chỉ thấy một chị trung trung tuổi. Trong lòng tôi dậy nên nhiều thắc mắc cũng như rất muốn tìm hiểu thêm thông tin về em nhưng không làm cách nào giải đáp được. Tôi rất muốn biết em tên gì, tuổi gì, học gì, quê đâu, người phụ nữ ở cùng em là ai vân vân và vân vân nhưng chưa có cơ hội gặp em để tìm hiểu…

Như tôi đã nói, phòng của em ở là phòng đầu, lại là mặt tiền hướng ra đường đi nên thấy bà chị cùng phòng em rục rịch chuẩn bị mấy thứ hàng linh tinh về bán. Thế cũng tốt, thỉnh thoảng anh em trong xóm cần mua gói mì hay hộp kem đánh răng thì cũng đỡ phải đi xa.

Tối hôm ấy, tôi chuẩn bị đi tắm mới chợt nhớ là lọ dầu gội sắp hết. Thường thì tôi hay mua dầu gội ở siêu thị hoặc ở mấy cửa hàng có uy tín một chút, vì có lần mua dầu gội với lại xà phòng ở mấy cái quán nhỏ nhỏ đã bị mua phải hàng nhái của tàu nên rất sợ. Tiền thì mất ko nhiều nhưng mà ức chế lắm. Gội xong tóc bết lại, vuốt kêu ken két, cảm giác còn khó chịu hơn lúc chưa gội. Nhưng thôi, đang vội, xuống tầng một mua tạm gói dầu gội của bà chị cùng xóm xem sao, tiện thể thăm dò tin tức về cô bé dễ thương đó. Biết đâu lại được gặp em ý ở nhà thì sao.

Vậy là tôi lóc cóc xuống tầng một.

- Chị ơi, cho em gói Clear, loại bạc hà nhé.

- Ừ, có đây – Bà chị đon đả chạy ra. Chắc mới bán hàng nên ít khách, thấy người mua hàng nên quý và hồ hởi lắm.

- Em lấy mấy gói?

- Cho em chục gói đi.

- Của em đây. Bọn em mua gì cứ xuống đây mua cho chị nhé, chị bán giá cũng ko cao hơn với các đại lý to ở ngoài đâu.

- Dạ vâng. Cửa hàng chị mới mở tình hình thế nào ạ? Chắc bán cũng tốt chứ ạ?

- Ờ, cũng nhì nhằng, vì mới mở mà.

Tôi liếc mắt ra giỏ lan treo gần cửa và hỏi:

- Ôi, giỏ lan đẹp thế! Chị thích hoa lan à?

- Không, của cái Bống nhà chị đấy, chị già rồi, hoa hoét gì nữa, có thích cũng chỉ thích hoa đồng tiền thôi. (và cả hoa súng nữa chứ – Câu này chị ko nói, mà là tôi nghĩ )

- Bống ạ, Bống là ai ạ? Tên nghe ngộ nhỉ!

- Nó là đứa em họ ở cùng với chị, mới lên học ĐHSP HN. Tên nó là Nhung, nhưng mọi người ở nhà quen gọi là Bống.

- Thế ạ. Thế em ấy đâu ạ? Sao em chẳng nhìn thấy bao giờ? (điêu thế)

- Nó đi học suốt ngày. Học ở trường, học thêm, rảnh thì lại lên thư viện. Con bé ngoan và chịu khó học lắm.
Vậy là tôi đã có được một số thông tin cơ bản về em. Bước tiếp theo là từ từ tiếp cận để làm thân với em. Tôi đã xác định là em Bống này ko thể xơi trong một nốt hay hai nốt được mà phải nhiều nốt, bởi em ý còn bé, vừa tốt nghiệp phổ thông xong, lại con nhà lành, ngoan ngoãn. Con gái mới lớn, nhà lành thường quan trọng lắm chuyện đóng gạch, chuyện trinh tiết. Bởi thế sẽ rất khó để các em ý dâng hiến nhanh và ngay. Đó là cái khó. Nhưng cũng có cái thuận lợi là kiểu con gái ấy thường ngây thơ, dễ tin vào những lời đường mật, những lời hươu vượn, và một điểm nữa cũng ko kém phần quan trọng là các em ý ko đòi hỏi những món quà đắt tiền, những bữa ăn sang trọng, những chuyến đi xa xỉ, chỉ cần cho các em ý món quà tinh thần gì đó khiến các em ý cảm động là được. (Tôi dùng từ “thường” nhé, tức là sẽ có ngoại lệ).

Một chiều, khi tôi đi làm về, vừa quặt xe vào đầu ngõ thì gặp bà chị của em Bống đang phi xe đi ra. Định chào nhưng bà ấy đi vội nên ko kịp. Về đến xóm, tôi để ý thấy phòng em vẫn mở, vẫn bán hàng, tức là em đang ở nhà một mình. Cơ hội tốt đây rồi, tôi nhủ thầm.
Cất con xe vào gầm để xe, tôi chỉnh lại áo quần rồi tiến đến cửa hàng em.

- Em ơiiii

- Dạ, đợi em tí.

Hình như em đang bận nấu cơm, nghe có người gọi em tất tả chạy ra. Vì đang nấu bếp nên má em đỏ bừng, hồng hồng, những giọt mồ hôi li ti lăn trên trán, đọng cả trên cặp lông mày dài và mảnh mai của em. Vậy nhưng đôi mắt thì vẫn đen láy, long lanh, và nụ cười thì vẫn thật tươi và quyến rũ. Nhìn thấy tôi, chắc em đã nhận ra, và hỏi tôi:

- Anh đi làm về rồi ạ? Anh mua gì?

- Cho anh mấy gói mì tôm.

Em liền cúi xuống nhặt mì cho tôi. Và tất nhiên, với chiếc áo ở nhà có cái cổ hơi rộng thì việc em cúi xuống nhặt mì quả thực là một khoảnh khắc thần tiên với những thằng hám gái như tôi. Chỉ chờ em cúi xuống là cặp mắt hau háu của tôi đã sáng rực lên, nhìn ko chớp mắt vào bộ ngực trắng muốt và căng tròn của một cô gái mới lớn. Dường như cái áo ngực là quá nhỏ và đang căng ra hết mình nhằm níu kéo hai bầu vú mơn mởn tràn trề ấy ở lại vói nó. Khoảnh khắc ấy làm tôi mê man, thằng cu trong chiếc quần jean cũng cứng nhắc như muốn đòi chui ra xem cùng. Ước gì tôi được thò tay vào trong đó mà khua khoắng, vục mặt vào đó mà hà hít, ôi…
- Kìa anh, ko nghe thấy em hỏi gì à?

Tôi giật mình…

- Ơi, em hỏi gì?

- Anh lấy mấy gói?

- Bao nhiêu cũng được.

Tôi trả lời một câu hơi ngớ ngẩn, có lẽ vẫn chưa tỉnh hẳn.

- Hihi. Em lấy cho anh 5 gói nhé? Ăn hết thì anh lại xuống đây lấy tiếp.

- Ừ…

Em cho 5 gói mì vào túi và đưa cho tôi. Tôi vẫn tiếc rẻ và chưa đã mắt nên vẫn cố níu kéo…

- À, thôi, lấy thêm cho anh gói nữa.

Em lại ngoan ngoãn cúi xuống, và tôi thì lại hau háu nhìn vào cái khe ngực trắng ngần ấy… Thực sự, tôi muốn mua cả trăm gói mì nữa, nhưng với điều kiện em phải nhặt từng gói một, từng gói một… Nhưng thôi. Cái tiểu xảo đó ko dùng nhiều được, lộ mất. Em mà phát hiện ra bản chất máu gái của tôi, rồi đề phòng thì hỏng .

Vừa đưa túi mì cho tôi, em vừa hỏi:

- Anh đi làm về mệt mà lại ăn mì tôm à? Ăn vậy có sợ bị nóng ruột ko?

- Ừm, người ta có bạn gái, có người yêu nấu cơm cho ăn, anh vô duyên nên chả ai yêu, đành ăn mì tôm vậy. Nóng ruột vì mì tôm làm sao đáng sợ bằng nóng ruột vì mãi chả tán được ai – tôi vừa nói vừa lấy tiền trả em.

Em nhoẻn miệng cười:

- Anh nói dối, con trai các anh chả tin được, với lại, người như anh, thiếu gì cô theo.

- Ở đâu? Em biết ở đâu có cô nào theo anh thì chỉ anh với, Đồng Hới anh cũng tới, Trường Sa anh cũng ra…

- Hi…

Em ko nói gì, chỉ cười tươi sau câu nói đùa của tôi. Tôi lại hỏi thêm:

- Em đang nấu cơm à?

- Dạ vâng ạ

- Cơm em nấu chắc là ngon lắm. Ước gì một lần anh được ăn cơm em nấu.

- Hi, em nấu dở lắm. Chỉ sợ anh ko ăn nổi thôi.

- Anh ko tin, người ta bảo con gái chăm chỉ, khéo léo, ngoan ngoãn thì sẽ nấu ăn rất ngon. Mà kể cả em có nấu ăn dở thì anh vẫn thích được ăn cùng em. Người ta bảo quan trọng ko phải là ăn gì, ăn ở đâu mà quan trọng là ăn với ai thui..

Em lại cười… Nụ cười thật chết người. Rùi như chợt nhớ ra, em nói:

- Thui, em phải nấu cơm. Lúc khác nói chuyện với anh nhé.

Nói rùi em lại tất tưởi chạy vào với với cái nồi đang cháy bập bùng trên bếp. Nhìn cái mông tròn lẳn hằn rõ hình chiếc quần lót của em rung rinh theo từng bước chạy, lại thấy em thật hấp dẫn làm sao, và cái khao khát được chiếm đoạt em lại càng sôi sục trong tôi. Thôi, hôm nay tiến thêm một chút thế là được rồi, cũng đã cho em hiểu được là tôi chưa có người yêu, và tôi quan tâm đến em, thế là đạt mục tiêu. Bước tiếp theo là phải lên kế hoạch xin được số điện thoại của em. Tôi biết là đoạn đường phía trước còn dài, còn nhiều gian nan vất vả. Nhưng tôi đã đặt quyết tâm cao độ rồi. Em ngon lành, trong trắng, tinh khiết như thế, thật đáng để cho tôi phải đầu tư và săn đón lắm chứ…
Sau lần nói chuyện với em, tôi phải đi công tác mấy ngày trên Sơn La. Vẫn chưa vạch ra được kế hoạch nào để có được sđt của em. Chả lẽ lại đến gặp em rồi nói: “Cho anh xin sđt của em nhé?”. Vậy thì ai chả làm được, và tôi tin là cũng đã có hàng trăm thằng đã làm như thế, và một lần nữa tôi cũng lại tin rằng kết quả mà cả trăm thằng đó nhận được đều giống nhau, đó là thất bại. Người ta là con gái ngoan, nhà lành, lại ngon, bổ như thế, đâu có dễ dàng cho sđt để các anh chém gió rủ rê.

Đợt công tác lên Sơn La ấy tôi đi xe công ty cùng với mấy thằng nữa. Lên để tìm nguồn hàng, chủ yếu là măng của bà con dân tộc trên ấy. Đi nhiều và công việc cũng bận nên chưa có ý tưởng gì cho kế hoạch xin số đt cả. Bọn tôi phải đến từng nhà, xem xét tình hình để đợt tới lên lấy hàng. Đến tối, bọn tôi được ông trường bản mời về nhà ông ấy ăn cơm tối. Gọi là ăn cơm nhưng mà toàn bắt uống rượu. Rượu thì nặng, lại uống bằng bát nên được khoảng 3 bát là tôi ko thể tiếp tục được nữa, đành phải rút sớm để cho mấy tên còn lại tiếp ông trưởng bản. Thú thực là tôi chỉ thích và chỉ giỏi đóng gạch, còn rượu thì cũng ko thích và cũng ko giỏi. Thôi thế cũng may, còn hơn là chỉ thích uống rượu mà ko thích đóng gạch.

Lẩn lẩn ra sau nhà, tìm chỗ kín đáo đi tè. Gọi là tìm chỗ kín đáo cho nó lịch sự và nghiêm trọng thôi, chứ các bác biết đấy, nhà trên dân tộc, toàn cây cối um tùm, tè đéo đâu mà chẳng được, miễn đừng có tè vào giữa mâm cơm đầy ú thịt rượu trong nhà là được. Một con gió lạnh của núi rừng thổi đến làm tôi rùng mình. Nhưng chính con gió ấy lại mang đến một mùi thơm thật nồng nàn. Cái mùi gì thơm thế nhỉ, tôi ko biết. Nhưng chắc chắn ko phải là mùi của bãi nước tiểu nồng nặc mùi rượu mà tôi vừa xả ra, càng không phải là cái mùi dê nướng đang nhồm nhoàm trong mồm mấy thằng tham ăn tục uống trong nhà. Vậy là mùi gì? Nó ở gần tôi thôi, nhưng trời tối quá, tôi ko nhìn rõ gì cả.

Tôi móc tui, moi cái điện thoại ra soi chung quanh. À, đây rồi. Một dãy hoa, hình như là hoa lan thì phải, tôi ko rành về hoa lắm nhưng chắc chắn đây là hoa lan, bởi vì nó rất giống với cái giỏ hoa treo trước cửa nhà Bống. Sao ông trưởng bản ko treo trước cửa cho khách ngắm mà lại treo phía sau nhà và ở chỗ kín đáo thế này nhỉ? Chắc là lan quý nên giấu kín chăng? Trong bóng tối âm u của núi rừng, trong đầu tôi lại chợt lóe lên một tia sáng. Nó đây chứ đâu, ý tưởng và kịch bản của tôi đây chứ đâu. Với giỏ lan quý này, chăc chắn tôi sẽ có được sđt của em. Nghĩ vậy là tôi cầm điện thoại soi một lượt, chọn đúng giỏ lan mà tôi nghĩ là đẹp nhất và thơm nhất, rồi lẳng lặng xách ra đằng trước, cất giỏ lan cẩn thận vào phía sau xe ô tô của bọn tôi. Xong việc, tôi phủi tay và thở phào, thật nhẹ nhõm. Trong nhà, tiếng cười, tiếng chúc tụng, tiếng khề khà của lão trưởng bản và của mấy thằng đi cùng tôi vẫn đang rất rôm rả. Còn tôi, lúc này, trong đầu tôi chỉ có hình bóng em, tôi nghĩ đến nụ cười của em khi giỏ lan tuyệt đẹp này, và tôi còn nghĩ cả đến bộ ngực căng tròn, đến cặp mông đầy đặn của em nữa…

Truyen dam

Sáng hôm sau, xe bọn tôi khởi hành trở lại Hà Nội. Ông trưởng bản cười tươi, bắt tay từ biệt từng người một và hẹn đợt tới lên lấy hàng sẽ lại vào nhà ông ta đánh chén một bữa túy lúy nữa. Đúng là người dân tộc rất thật và quý người. Bọn tôi ăn uống tốn kém bao nhiêu rượu thịt thế mà ông ấy vẫn rất niềm nở và cứ nhắc đi nhắc lại là lần sau nhớ lại vào đây uống rượu nữa. Không biết lát nữa vào kiểmm tra thấy mất một giỏ lan quý, liệu ông ấy còn cười nữa ko? Còn muốn mời bọn tôi lần sau vào uống rượu nữa ko?

Xe chúng tôi từ từ lăn bánh trên con đường nhỏ ngoằn nghoèo, gập ghềnh, bỏ lại sau lưng ông lão trưởng bản mến khách khuất dần sau những lùm cây với cái cánh tay vẫy vẫy. Ông ấy chỉ vẫy chào bọn tôi thôi mà ko hề biết rằng ông ấy đang vẫy chào cả giỏ lan quý mà ông ấy đã dày công nâng niu, che giấu nữa…

Tôi về lại Hà Nội và hoàn thiện kế hoạch của mình. Mọi thứ đã xong, chỉ còn chờ thời điểm thích hợp. Và đó cũng là vào một buổi tối, tôi phục mãi mới chờ đến lúc bà chị ở cùng phòng với em phóng xe đi ra ngoài. Đã đến lúc hành động rồi…
Em vẫn mở cửa bán hàng, và vẫn ngồi bàn chăm chú học…

- Bống ơi!

Tiếng gọi của tôi khiến em phải dừng cây bút viết và quay ra. Vừa nhìn thấy tôi, em đã cười thật tươi. Trời ạ, cười duyên thế này thì bố ai mà cầm lòng được.

- Anh! Anh mua gì?

Tôi ấp úng:

- Anh…

Em lại tiếp lời:

- Anh mua gì? Mì tôm hả? – lại cười.

- Không, anh ko mua gì cả.

- Vậy…?

Em có vẻ hơi ngạc nhiên và chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra…

- Cho em này!

Tôi nói và giơ giỏ lan tuyệt đẹp giấu ở sau lưng ra đưa về phía em. Em tròn xoe mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt ấy, tôi thấy rõ sự ngạc nhiên tột cùng, cả niềm vui, niềm hân hoan vô bờ trước một món quà quá dễ thương và tuyệt vời ấy.

- Ôi, đẹp quá! Anh cho em thật á?

- Ừm, anh thấy cái giỏ lan kia của em rất đẹp, nhưng mà thấy nó hơi buồn, có lẽ nó ở đó một mình nên buồn vì ko có bạn. Anh mang giỏ này về để làm bạn với nó. Chắc là chúng sẽ thân thiết và gắn bó với nhau, ko phải buồn nữa.

- Hi. Cảm ơn anh nhiều lắm. Đẹp thật!

Em vừa suýt xoa vừa say sưa ngắm nhìn từng cánh hoa kiều diễm. Chợt thấy có một mẩu giấy nhỏ gài trên bông hoa đẹp nhất, em gỡ ra và hỏi tôi:

- Giấy gì đây anh?

- Em cứ đọc đi rồi biết.

Tôi nói vậy và quay bước đi luôn, ko để cho em hỏi thêm hay nói thêm điều gì nữa.

Tôi quay lưng đi, nhưng tôi biết, em đang chăm chú đọc mẩu giấy của tôi để lại. Mẩu giấy chẳng viết gì nhiều, chỉ có vài dòng ngắn ngủi: “Em à, làm ơn hỏi giúp anh xem giỏ lan của em có thích người bạn mới này ko nhé? Nếu nó thích thì hãy báo cho anh để anh chia vui cùng nó. Báo tin cho anh theo số: 09848657xx. Đợi tin em”.
Thực hiện xong kế hoạch, tôi đi luôn lên phòng, thay quần áo và vào nhà vệ sinh định đi tè. Đang móc chym ra chưa kịp tè thì “reng reng reng”, điện thoại có tin nhắn. “Hàng về rồi! hàng về rồi!”. Tôi la lên một mình và phi từ nhà về sinh ra, quên cả là mình đang buồn tè, và tất nhiên, quên cả nhét chym vào trong quần (may mà phòng tôi có nhà vệ sinh khép kín, chứ nếu mà là phòng vệ sinh kiểu dùng chung với cả xóm thì tối hôm ấy khối em trong xóm mất ngủ vì nhìn thấy hàng khủng). Tay tôi run run với lấy cái điện thoại. Ái chà, đầu số mới của Viettel, nhưng số cũng đẹp đấy – 0169 65xxx3456. “Ba bốn năm sáu”- dân chơi số gọi là “bạn bè nể sợ” đây. Bạn bè nể sợ thì mặc bạn bè, còn anh chẳng nể sợ đâu, anh chỉ muốn được ăn tươi nuốt sống em thôi. Tôi hồi hộp khi đọc từng chữ trong tin nhắn của em.

- “ Cảm ơn anh nhìu lém, anh làm em bất ngờ quá. Món quà rất tuyệt. Hì, một lần nữa cảm ơn anh”

Và tôi reply:

- “Không có gì đâu em. Chỉ cần em vui là được rồi. Còn nếu thực sự muốn cảm ơn, thì khi nào anh xuống mua mì tôm, em cứ chọn cho anh những gói ngon nhất và to nhất là được. Thế được ko?”

- “Ơ, thì vẫn thế mà, thế lần trước mua anh ko để ý à, những gói em chọn cho anh là những gói ngon và to nhất đó thôi J

Ái chà, đối đáp ghê phết nhỉ, trông hiền hiền, ai ngờ… Nhưng ko sao, càng thú vị, như thế cũng dễ nói chuyện, chứ cái kiểu con gái nhắn tin cứ cụt lủn, khô khốc thì rất khó nói chuyện, mình thì cứ bày trò, cứ dẫn dắt câu chuyện, còn mấy em ý thì cứ im thít, rồi hỏi gì nói ấy, nhiều lúc tin nhắn chỉ có mỗi chữ “Vâng”, “Không ạ”, rồi lại “Dạ vâng”, “Dạ không ạ”. Phát nản với những cô bé khô khan như thế. Nhưng thực sự Bống đã khiến tôi thấy rất hứng thú. Và tôi lại tiếp tục…

- “ Anh biết chứ, thế nhưng anh cứ tò mò thắc mắc là tại sao anh lại được em ưu ái chọn cho những gói to và ngon như thế. Có phải vì em thấy anh hiền lành, tốt bụng lại đẹp zai nữa nên mới thế ko? Nếu đúng vậy thì anh rất khâm phục khả năng nhìn và đánh giá người khác tinh tường của em đấy”

- “ Ừm, hiền lành, tốt bụng, đẹp zai, và mắc bệnh hoang tưởng nữa chứ . Mà mấy hum rùi, anh đi đâu à, sao ít thấy anh ở xóm?”

Tôi rất thích tin nhắn này của em. Nói như thế tức là em cũng có để ý đến tôi, có dành sự quan tâm cho tôi, nếu ko thì chả ai phải rỗi hơi để ý xem một kẻ xa lạ đi đâu và ở đâu trong mấy ngày qua. Khà khà. Thế này thì càng hay. Tôi có thêm tự tin về sự thành công cũng như hoàn thành vượt tiến độ kế hoạch đề ra.

- “Ừm, anh đi tìm hoa lan cho em chứ đi đâu, lên tận Sơn La tìm đấy, tiện thể đi công tác với mấy anh em trong công ty luôn”

- “Hứ, anh toàn nói ngược thui. Đúng ra phải là anh đi công tác, rồi tiện thể tìm hoa cho em mới đúng chứ”. Anh vất vả quá, lần sau ko cần phải vất vả như thế vì em đâu. Em áy náy lắm”.

- “Vất vả thì ko vất vả, nhưng mà nguy hiểm thì có. Anh còn sợ ko bao giờ được về Hà Nội để gặp em nữa ý chứ”

- “Trời! Nguy hiểm là sao ạ? Anh phải vào rừng hay trèo lên núi à? Hay thế nào?”

- “Vào rừng hay trèo núi thì đâu có gì là nguy hiểm, nguy hiểm là vì mấy cô bé dân tộc xinh xinh thấy anh miền kinh hiền lành, tốt bụng và đẹp zai nên cứ nằng nặc đòi giữ lại làm chồng. Anh phải năn nỉ, trình bày mãi, cuối cùng phải lấy lí do là có người yêu ở HN đang đợi anh mang hoa về nên họ mới thả cho về đấy J

- “Hi. Cái miệng của anh vừa dẻo, lại vừa điêu, chả tin đâu”

- “ Ko phải là điêu, mà là nói đùa để cho em vui thui mà. Có thể có những câu anh nói đùa, nhưng có một điều chắc chắn là sự thật mà anh có thể cảm nhận được rất rõ, đó là anh thấy rất vui khi được nc với em. Điều này thì em phải tin đấy”

- “ Ừm. em cũng rất vui khi nc với anh. Thui, em học bài đây. Nc với anh sau nhé!”

- “Ok. Em học bài xong thì đi ngủ sớm đi nhé. Chúc em ngủ ngon”.

Truyen xxx

Có vẻ như kế hoạch của tôi đang đi đúng hướng. Tôi đã chiếm được nhiều hơn cảm tình của em. Vấn đề tiếp theo là phải tấn công và thể hiện như thế nào để em gục hẳn. Tôi tin là sớm muộn cũng phải gục thôi, còn sớm bao lâu, và muộn bao lâu thì còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố, vào tôi (tất nhiên), vào cả em, vào cả điều kiện, hoàn cảnh… Nhưng dù vào cái gì, thì tôi cũng phải fuck được em. Em như con thỏ non mũm mĩm chạy lon ton trên đồng cỏ bao la, tôi là con cáo già nhưng khoác trên mình bộ lông của một anh cừu hiền lành cũng đang nhởn nhơ gặm cỏ trên cánh đồng ấy. Tôi ko ăn thịt em mới là lạ. Vấn đề chỉ là khi nào thì cái bộ lông cừu ấy được tung ra mà thôi… Sau buổi xin được sđt của em và nhắn tin với em đó, tôi ít được gặp em. Có lẽ lúc em đi học thì tôi chưa đi làm, nên chẳng thể đụng nhau. Lúc tôi đi làm thì em lại đi học rồi, cũng chẳng thể thấy nhau. Lúc tôi đi làm về thì em có thể đã đi học thêm, hoặc vẫn ngồi trên thư viện, hoặc đang giặt giũ quần áo, hoặc đang tắm, hoặc cũng có thể đang đi vệ sinh trong nhà tắm. Tóm lại là cơ hội gặp gỡ giữa tôi và em là rất ít. Tôi thì đi làm có thể đúng giờ, nhưng về làm thì rất thất thường. Hôm thì sớm, hôm thì muộn, hôm đi đá bóng với mấy thằng công ty thì phải khuya mới về, gặp mấy thằng rủ đi uống bia rồi hát hò nữa thì phải qua đêm. Vì thế nên phải 2 hay 3 ngày sau đó, tôi cũng chẳng được nhìn thấy em. Tôi cũng ko nhắn tin cho em, vì nhắn tin nhiều cũng ko phải là cách hay, thỉnh thoảng thả một tin hơi hơi tình cảm chút, như vậy có lẽ sẽ ngấm hơn.

Chiều nay, vừa đi làm về đến ngõ thì gặp em dắt xe đạp ra. Vẫn mái tóc đuôi gà óng ả, làn da trắng hồng, khuôn mặt bầu bĩnh và nụ cười duyên đến khủng khiếp trên môi… Trời ạ, hôm nay em mặc váy. Cái váy trắng ko quá dài cũng ko quá ngắn, hay nói cách khác là ngắn vừa vừa. Bộ ngực đầy đặn, căng tròn ẩn hiện sau chiếc áo phông màu hồng nhạt bó sát thân thể mũm mĩm. Cái màu hồng phớt ấy càng làm tôn thêm nước da trắng và vẻ đẹp tinh khiết của em. Trông em hiền và thánh thiện quá, em lại làm tôi ngây dại đi…

- Em chào anh. Anh đi làm về à? Mệt ko anh?

Câu hỏi của em làm tôi tỉnh lại.

Đúng là đi làm về mệt thật, nhưng nếu giờ được đóng em một hoặc hai phát thì mệt đến mấy anh cũng sẽ cố – đấy là trong đầu tôi nghĩ thế thôi chứ ko phải tôi nói với em như thế

- Ừ. Em định đi đâu à? Em may mắn thật đấy, ra ngõ gặp zai rồi.

- Hì. Em sang nhà đứa bạn chút.

- Nhà bạn em có xa ko? Nếu xa thì để anh chở em đi cho nhanh.

- Dạ thôi, cảm ơn anh. Bạn em ở ngay đây mà. À, anh ơi, cái giỏ lan anh cho em ý, hôm nay nó lại nở thêm mấy bông nữa, đẹp ơi là đẹp

Mặt em rạng ngời khi nhắc đến giỏ hoa làm tôi cũng vui lây, quên hết cả những mệt nhọc của một ngày làm việc căng thẳng.

- Vậy à, cũng dễ hiểu thôi mà. Vì nó ngày nào cũng được em chăm sóc, được em quan tâm, nó vui nên nó sẽ nở hoa thôi. Anh ghen tỵ với nó đấy.

- Hì, sao lại ghen tỵ ạ?

- Vì nó được ở gần em, ngày nào cũng được nhìn thấy em…

- Anh lại trêu em… Thôi em đi đây. Gặp anh sau nhé!

- Ừ! Đi cẩn thận nhé.

Rồi em leo lên và đạp xe đi. Em xa dần tôi và để lại một mùi hương thật dịu dàng trong gió. Tôi hít thật sâu như muốn nuốt trọn cả cơn gió ấy vì ko muốn bỏ sót một chút hương thơm nào của em cho kẻ khác thưởng thức được. Nó ko phải là mùi nước hoa xa xỉ, ko phải mùi downy một lần xả quảng cáo ầm ầm trên tivi, không phải là mùi dầu gội En-chen-tơ ngây ngất hương thơm cho tình yêu cơ hội (cái này xin mượn lại nguyên câu slogan trong quảng cáo dầu gội En-chen-tơ), bởi những cái mùi ấy ko thể làm tôi đê mê và thích thú đến vậy. Nó chính xác là mùi của em, mùi của một cô gái mới lớn còn trong trắng thơm tho, tinh khiết. Cái mùi của da thịt mơn mởn mịn màng chưa bị xoa bóp, cọ sát, liếm láp hay kích thích bởi bàn tay, cái lưỡi hay là khúc thịt cưng cứng của những tên háu gái thèm khát nào đó (trong đó chắc chắn có cả tôi, cả bác, và nhiều anh em trong …… nữa).
Cứ mỗi lần gặp em, cái khao khát chiếm đoạt, khao khát được sở hữu trọn vẹn em, được dày vò, được nghiền nát em trong sự thèm muốn đến tột cùng lại trỗi dậy trong tôi. Khao khát ấy cứ lớn dần, lớn dần. Nếu mà em đọc được suy nghĩ của tôi mỗi khi đứng trước em, chắc em sẽ sợ và ghê tởm tôi lắm, bởi toàn là những hình ảnh hoan lạc, giường chiếu, toàn là những cảnh đóng gạch đầy dâm dục và đồi trụy. Nhưng biết sao được, sự thật là thế, và gặp em ,tôi thực sự chỉ nghĩ đến thế. Nếu em biết rằng ẩn sau cái vỏ ngoài bảnh bao và lúc nào cũng tỏ vẻ lịch lãm kia lại là một cái đầu đen tối, một trái tim ham muốn chiếm đoạt em đến tột cùng, một khúc thịt cứng ngắc, dựng đứng với những đường gân, mạch máu nổi lên chằng chịt, loằng ngoằng, chắc em sẽ ghê tởm tôi, quăng cả cái giỏ lan vào mặt tôi…

Biết vậy, nhưng đâu phải lỗi do tôi, lỗi là tại em thôi, ai bảo em quyến rũ quá, ngon lành quá, tròn trịa quá, mơn mởn quá. Tôi tin là thằng nào hay lên miệng nói rằng mình đàng hoàng, đứng đắn, là đàn ông đích thực, rồi phê phán tôi là đểu, là hám gái, thì khi gặp em Bống rồi cũng sẽ trở thành giống tôi thôi, có khi còn đen tối và đểu hơn nữa ấy. Cầm lòng trước em dường như là điều không thể với những thằng hám gái và máu đóng gạch đích thực (hay nói ngắn gọn hơn là với các anh em LX).

Buổi tối, tắm rửa xong cũng thấy mệt và muốn ngủ sớm. Trước khi đi ngủ, nhắn cho em cái tin đã, vì mấy hôm rồi ko nhắn gì.

- “Em đi về chưa?”

- “Dạ, em về rồi. Đang xem phim tí tẹo rùi đi học bài ạ”

- “Vậy à, mấy ngày hôm nay, anh cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy. Nhưng nghĩ mãi mà ko biết là thiếu cái gì. Đến chiều nay, khi đi làm về và được nhìn thấy em và được nói chuyện với em, anh mới tìm ra được câu trả lời đấy. Em xem phim vui, học chăm chỉ, rồi ngủ ngoan nhé”.

Tôi định thêm vào câu cuối là “nhớ em”, nhưng nghĩ lại, có lẽ chưa đến lúc, chưa đúng thời điểm. Chỉ cần buông mấy câu lửng lơ, bâng quơ như thế là được rồi. Mình nói nhớ sớm quá, em nó lại nghĩ mình đùa cợt với nó, ko nghiêm túc, chưa gì đã nhớ với nhung, nên thôi, ko nói câu đó nữa, tránh để em nó nghĩ sai về mình – à chết nhầm, nghĩ đúng về mình chứ

Tin nhắn trả lời của em:

- “Ừm, chúc anh ngủ ngon”

Và đúng là đêm ấy tôi ngủ ngon thật, đúng là được người đẹp chúc có khác. Thú thực, đêm nào trước khi đi ngủ, tôi cũng đều ước là trong giấc mơ đêm ấy tôi sẽ được đóng gạch em, thế mà chưa thấy đêm nào thành hiện thực cả. Cũng có hôm mơ thấy đóng gạch, nhưng mà lại ko phải em, mà lại là đóng cái mụ béo ở phòng cuối. Gọi là mụ béo thôi chứ bà ta cũng chỉ khoảng 70 chục ký, cao 1m50, hơn tôi hai tuổi, chưa chồng con gì, mụ này chắc lâu ko được đóng nên nhìn thấy zai ngon là mắt cứ sáng lên. Đúng là tôi ham đóng gạch thật, nhưng phải là hàng tàm tạm, trông ngon ngon, chứ đóng mụ béo ấy thì chắc gì chym đã cương lên nổi, rồi lại mang tiếng là liệt dương, đồn đi cả xóm thì có mà ế vợ. Mịa, mỗi lần xóm có đi chơi hay ăn uống gì là toàn phải tránh xa mụ ấy, ko thì mụ ấy cứ kiếm cớ mà xán vào. Mấy thằng trong xóm bị mụ ấy xơi rồi đấy. May mà tôi còn tỉnh táo đấy chứ ko thì giờ đã mệt phờ, chả còn sức ngồi đây kể chuyện cho anh em đâu…
Sáng hôm sau tôi phải hẹn giờ dậy sớm, vì phải chuẩn bị nốt cho xong mấy cái tài liệu cho sếp đi họp. Đáng lẽ ra đêm hôm trước phải làm muộn, nhưng mệt quá nên té về sớm, sáng hôm sau đi sớm bù lại cũng được.

Đi qua phòng em chỉ thấy bà chị đang lúi húi lau dọn, chả thấy em đâu. Thấy tôi dắt xe máy ra, bà ấy nhìn lên và chủ động chào tôi:

- Chào em, hôm nay đi làm sớm thế?

- Dạ vâng, chào chị, em có việc nên đi sớm hơn chút. Chúc chị một ngày tốt lành và chiều nay em về chị sẽ bán hết số hàng đang có – tôi vừa nói vừa nhe răng cười.

Bà chị cũng cười nắc nẻ và chúc lại tôi:

- Cảm ơn em, chị cũng chúc em một ngày vui vẻ

- Vâng, sáng ra đã được nói chuyện với chị thì chắc chắn sẽ là một ngày vui vẻ rồi. Em Bống nhà mình đi học chưa hả chị?

- Nó vừa đi được vài phút xong.

- Dạ, thôi, em đi đây

Tôi nói rồi vút ga phóng đi.

Hic, đã đi học rồi. Giá mình sớm hơn vài phút thì có phải được gặp em rồi ko. Mình đi làm sớm hơn mọi ngày mà vẫn còn muộn hơn em đi học, thảo nào ngày thường chả bao giờ lúc đi làm thấy em cả. Ơ, nhưng biết đâu đấy, trên đường đi lại gặp thì sao, em cũng vừa mới đi thôi mà…

Vậy là tôi đi chầm chậm và quan sát kỹ xung quanh. Còn sớm nên đường vẫn chưa đông người, hy vọng sẽ thấy em.

Kia rồi, cái bóng dáng quen thuộc. Mái tóc đuôi gà, thân hình cân đối, cặp mông tròn trịa… Nhưng sao em lại dắt xe nhỉ? Em bị hỏng xe chăng?

Tôi nhấn ga vụt lên rồi tiến sát lại gần em. Em hơi giật mình khi thấy có xe máy phanh gấp gần mình, rồi khi nhận ra tôi, em ko giấu nổi vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhoẻn cười. Trời ạ, đang phải dắt xe đi bộ mà vẫn cười được.

- Có chuyện gì thế em, em bị hỏng xe à?

- Vâng. Em vừa đi được một đoạn thì xe hết sạch hơi, chẳng biết bị cán phải đinh hay là hỏng gì nữa… Em đang tìm chỗ sửa xe nhưng còn sớm quá nên chả thấy cửa hàng nào mở cả – em nói với giọng bực mình xen lẫn chút lo lắng.

Em thì lo lắng, còn tôi thì lại mừng thầm. Cảm ơn trời đã cho tôi cơ hội ngon lành thế này, đúng là trời thương kẻ bất lương mà he he.

- Thế này nhé, em cứ đứng đây đợi anh, anh sẽ mang xe đạp của em về xóm, rồi quay lại đây chở em đến trường, ok?

- Thế thì muộn mất anh à, hôm nay em có bài kiểm tra, sắp muộn giờ mất rùi – em nói mà như sắp khóc.

Quả thật, giờ mà dắt xe quay lại xóm thì mất thời gian lắm. Tôi nhìn quanh. Bố khỉ, chả có cửa hàng sửa xe nào cả, thậm chí cũng chưa có hàng quán nào mở cửa mà gửi nữa, với lại sáng ra đã gõ cửa vứt xe vào nhà người ta, người ta ko chửi bố cho ấy à.

Chợt trong đầu tôi lóe lên một tia sáng. Đúng rồi, cây xăng, ngay sau khúc cua chỗ kia có một cây xăng, cây xăng thì lúc nào chẳng mở cửa, nó bán 24/24 mà. Nghĩ vậy tôi bảo em:

- Em đứng đây, đợi anh 5 phút.

Nói rồi tôi dặt chiếc xe đạp của em chạy một mạch, thoắt cái đã dẽ vào khúc cua. Không hiểu sao lúc ấy tôi chạy nhanh thế, cứ như là tôi đang bị muộn giờ kiểm tra chứ ko phải là em. Đúng là khổ vì gái là cái khổ êm ái mà. Còn em thì vẫn đứng đó ngơ ngác cùng với cái xe máy của tôi….

Tôi phi xồng xộc vào trong cây xăng, dựa cái xe vào góc rồi hổn hển nói với chị nhân viên bơm xăng khi mà mắt bà ấy vẫn tròn ngơ ngác vì ko hiểu điều gì:

- Chị cho em gửi cái xe đạp nhé, chiều em qua em lấy.

Nói xong tôi lại định lao vù đi vì ko muốn em phải đợi lâu, nhưng đã bị bà ấy gọi giật lại:

- Ko được, sao lại gửi xe ở đây, đây có phải chỗ gửi xe đâu…

- Thôi, chị thông cảm cho em gửi nhờ ở đó, có sao đâu…

- Nhưng lát hết ca là chị về rồi, để đó mất ai chịu…

Tôi cũng hơi bực mình, nhưng chẳng lẽ lại nổi cáu, mình đang cần người ta mà. Rồi như bản năng, tôi móc ví lôi ra tờ 100k và dúi vào tay bà ấy:

- Chị làm ơn cho em gửi nhờ. Em đang vội mà, lát nữa ai thay ca thì chị bảo người đó trông giúp em. Chiều em qua lấy, thế chị nhé, cảm ơn chị…

Thấy bà ấy có vẻ xuôi xuôi, tôi chạy đi luôn. Chắc em đang sốt ruột lắm.

Tôi lại chạy hùng hục về chỗ em, thấy tôi em định đang định mở miệng nói gì đó thì tôi đã nói trước:

- Lên xe đi, anh chở đến lớp, nhanh ko muộn giờ…

Em cũng chẳng hỏi thêm gì cả, vội vàng leo lên. Tôi rồ ga phóng vù đi. Hình như em định nói gì đó, nhưng vì tôi phóng nhanh quá, gió cứ ù ù bên tai nên em ko muốn nói sợ tôi mất tập trung…

Lại phanh két xe. Và em lại vội vàng nhảy xuống. May mà trước khi chạy vào lớp em vẫn kịp nói mấy câu:

- Cảm ơn anh, nói chuyện với anh sau nhé, em vào lớp đây, hình như bị muộn rồi…

Nhìn bước em tất tả chạy vào lớp mà tôi thấy thương em quá. Sao lạ nhỉ, cái cảm giác này lạ lắm, chả có nhẽ tôi đã yêu em thật lòng sao, nếu ko sao tôi lại lo lắng, quan tâm, và thấy thương em khi em bị như thế… Tôi tưởng tôi chỉ muốn đóng gạch em thôi mà, và phang được em xong tôi sẽ lại ruồng bỏ em như bao nhiêu đứa con gái dại dột khác thôi mà. Thật khó hiểu… Nhưng thôi, nghĩ làm gì nhiều, kệ nó, đến đâu thì đến…

Cứ mải lo chuyện của em mà tôi cũng quên mất cả việc của tôi, tôi phải đến sớm để chuẩn bị tài liệu cho sếp mà, trời ạ, đến chiều sếp đi họp mà chưa xong tài liệu thì ai đưa mặt ra chịu phạt thay tôi đây. Thế là con xe của tôi lại lao đi vun vút, đường thì đã đông người hơn, nhưng kim tốc độ trên đồng hồ xe tôi thì ko giảm…
còn nữa

Tag: